Chương 103: Chương 103 : hội binh

Người đăng: 2B Nier Automata

Triệu Vô Cực được Từ Tiểu Bạch cõng đi , hắn lúc này đã ngất đi , mất ý thức .

Bây giờ một cái mãnh thú cũng có thể lấy mạng hắn chứ đừng nói là yêu thú .

Từ Tiểu Bạch cũng đã là sức cùng lực kiệt , chỉ có thể cố hêt sức cõng Triệu Vô Cực đi mà thôi .

Nếu gặp phải nguy hiểm gì hắn cũng không thể xuất lực lúc này chỉ có thể xem nhân phẩm cùng vận khí rồi .

Đổi lại là Triệu Vô Cực còn tỉnh táo , hắn dựa vào Tử Hà Bất Diệt thần công mạnh mẽ rất nhanh có thể khôi phục , cũng coi như có một chút lực kháng cự , nhưng đáng tiếc hắn đã ngất đi .

Từ Tiểu Bạch thì tốc độ khôi phục không thể so với hắn nhanh , lại nhận thương thế không nhẹ , hai người lúc này như một cặp nạn dân leo lắt bước đi trên đỉnh núi vậy .

May mắn , đi một quãng không xa , Từ Tiểu Bạch tìm được một cái núi đá , phía dưới chân núi có một chỗ bị khoét sâu vào tạo thành một cái vòm đá , có thể vào trong đó che nắng che mưa cư trú một phen .

Từ Tiểu Bạch dùng hết sức chính trâu hai hổ mới mang Triệu Vô Cực đưa tới đây, hắn nhẹ nhàng đặt Triệu Vô Cực xuống đất .

Triệu Vô Cực lúc này muốn bao nhiêu suy yếu có bấy nhiêu suy yếu , muốn bao nhiêu thảm có bấy nhiêu thảm .

Hắn cả người là máu , hai cánh tay da thịt nứt toác ra trông vô cùng rợn người , cả mặt là trắng xám không có chút màu máu .

Từ Tiểu Bạch ngồi xuống , đưa đầu Triệu Vô Cực để lên trên chân hắn , bắt đầu mở ra bình ngọc mang từng loại chữa thương đan bỏ vào miệng hắn , sau đó là bản thân .

Hắn lấy sinh nhục tán bắt đầu dùng vải băng bó lên cho Triệu Vô Cực . một lát sau , Triệu Vô Cực khí tức mới miễn cưỡng tốt lên một chút , hai tay cũng ngừng đổ máu bắt đầu kết vảy .

Từ Tiểu Bạch cảm thán , Triệu Vô Cực nhục thân quả nhiên cường hãn .

Đổi là hắn sợ là đã sớm chết !

Võ giả ở thế giới này cho dù luyện võ cũng thiên hướng yếu nhược , tấn công cực cường mà phòng thủ không đủ , chỉ cần bị thương một hai lần là sẽ để lại vô cùng hậu hoạn .

Như Triệu Vô Cực chiến đấu không ngừng nhưng vẫn chỉ là trọng thương trạng thái , đúng là sức chịu đòn mười kinh người .

Từ Tiểu Bạch chăm chú cho Triệu Vô Cực ăn vào đan dược , bản thân cũng là ăn xong hắn mới chợt cảm thấy sau lưng đau đớn .

Là con dã cẩu đánh thương hắn , trên lưng của hắn cũng đang đổ máu , lúc nãy hắn vì nguy cấp không chú ý cõng lên Triệu Vô Cực , bây giờ tỉnh lại mới cảm giác được từng cơn đau đớn như muốn xuyên tim mà tới .

Dã cẩu luyện khí kì hai tầng luyện thành trảo cương , nó đánh ra trảo vô cùng sắc bén , hơn nữa trên đó còn có chút nhàn nhạt yêu khí .

Lúc này Từ Tiểu Bạch không chỉ phải chịu ngoại thương đau đớn mà còn chịu yêu khí ăn mòn , khiến cho hắn vết thương khó lòng khép lại được .

Từ Tiểu Bạch vội vàng cắn răng nhịn đau , lấy ra sinh nhục tán của Triệu Vô Cực nằm úp xuống , đổ lên vết thương trên lưng .

Bởi vì hắn vặn ngược tay lại đổ nên cũng không thể thấy rõ cùng đổ đều , rất nhiều chỗ cũng không thể đổ tới .

Sinh nhục tán vừa chạm vào máu liền lập tức sôi lên , bắt đầu giúp hắn cầm cố vết thương cùng sinh ra thịt mới .

Nhưng chỉ được một lát , nó liền bị một sức mạnh vô hình cản trở .

Chính là yêu khí của dã cẩu . yêu khí đang ăn mòn cơ thể hắn , gặp phải sinh nhục tán cũng chỉ là miễn cưỡng đánh hòa , dừng lại thế ăn mòn .

Từ Tiểu Bạch không biết làm sao , chỉ có thể nhẹ nhàng lấy vải cuốn lên chỗ vết thương của mình .

Mỗi lần băng vải một cuốn , hắn lại cảm thấy vô cùng đau đớn .

Từng cơn đau đớn xuyên qua tim , hắn như muốn ngất đi , trên trán liên tục đổ xuống từ giọt mồ hôi .

May mắn lần này giữ được mạng sống , vết thương không quá quan trọng , chờ Triệu Vô Cực tỉnh dậy ắt sẽ có cách .

Hắn tin tưởng , hắn không giải quyết được vấn đề, Triệu Vô Cực có thể giải quyết được .

Từ Tiểu Bạch lập tức vào trạng thái thiền định , cố gắng tiêu hóa dược lực trong cơ thể của mình .

Nửa ngày sau , Triệu Vô Cực mới từ mơ hồ tỉnh lại .

Hắn vừa tỉnh lại Từ Tiểu Bạch lập tức ở một bên lao tới đỡ lấy hắn vội vàng hỏi thăm :

“ Triệu Vô Cực , ngươi sao rồi ? có thể vận công chữa thương sao ? ”

Võ giả ở dã ngoại bị thương nếu không thể tự vận công chữa thương chính là một cái gánh nặng , tỉ lệ tử vong cao tới chính thành .

Triệu Vô Cực cảm nhận một chút cơ thể , nội lực cạn kiệt , cả người đau đớn , đầu óc cực kì nhức nhối khó chịu .

Nhất là hai cánh tay như bị xé ra , mỗi giây đều ở truyền tới cảm giác đau đớn .

Triệu Vô Cực hổn hển nói :

“ đỡ ta ngồi dậy ! ”

Từ Tiểu Bạch đỡ hắn ngồi dậy giúp hắn vào tư thế tu hành .

Triệu Vô Cực ăn vào một viên tụ khí đan lập tức vận hành lên Tử Hà Bất Diệt thần công .

Tử Hà Bất Diệt thần công không hổ danh tiếng là hàng đầu nội công tâm pháp , lại thiên về chữa trị thương thế thần công , lúc này lập tức thể hiện ra nó sự cường hãn .

Triệu Vô Cực sắc mặt nhanh chóng tốt lên , huyết sắc cũng dần dần trở lại . hắn bắt đầu dựa theo chu thiên tuần hoàn vận chuyển nội công , tìm kiếm trong cơ thể ám thương bắt đầu tu bổ .

Nội lực giống như một cái ôn nhu bàn tay bắt đầu vuốt ve kinh mạch của hắn , để cho kinh mạch của hắn cảm nhận được thư giãn , giảm bớt đau đớn .

Trong cơ thể những vị trí bị thương cũng đang được nội lực không ngừng chăm sóc ôn dưỡng khiến chúng nhanh chóng lành lại .

Triệu Vô Cực đả thông Nhâm đốc nhị mạch khí huyết tự sinh đặc tính lúc này cũng nhanh chóng thể hiện ra nó lợi ích , trong cơ thể hắn bởi vì khuyết thiếu khí huyết khiến khuôn mặt hơi nhợt nhạt lúc này bắt đầu xuất hiện lên màu hồng của máu , Triệu Vô Cực có thể cảm thấy mình đang nhanh chóng cảm nhận được sức sống bừng bừng của cơ thể , cảm giác cơ thể mạnh mẽ quen thuộc đang dần trở lại .

Liên tục vận công một lúc lâu , Triệu Vô Cực mới thở ra một hơi mở mắt ra .

Hắn thương thế tuy chưa khỏi hẳn , nhưng cũng đã tạm ổn định lại , lúc này coi như là có chút sức tự vệ .

Triệu Vô Cực đưa tay cở ra trên tay vải băng bó , hướng trên đó thoa lên sinh nhục tán , các vết thương đang nhanh chóng khép lại chỉ để lại từng đường chỉ mờ .

Ọt Ọt ọt !
lúc này bụng hắn bỗng vang lên tiếng đói bụng , Triệu Vô Cực sờ sờ bụng mình , quả nhiên là sắp dính vào lưng .

Hắn sản sinh khí huyết không phải từ hư không mà ra mà là cơ thể tăng mạnh khả năng tinh luyện chất dinh dưỡng , sau đó từ chất dinh dưỡng tạo ra khí huyết mà thôi .

Ăn uống bổ sung là không thể thiếu được , cơ thể đang phản hồi cho hắn bằng cách kêu lên như vậy .

Triệu Vô Cực lúc này mới có thời gian chú ý tới Từ Tiểu Bạch , Từ Tiểu Bạch lúc này chỉ có thể nói một chữ thảm , hai chữ quá thảm .

Hắn không còn là lúc trước cái kia phong độ nhẹ nhàng phiêu phiêu tiểu bạch kiểm . trải qua chiến đấu cùng bỏ trốn , lại là máu văng tung tóe , bây giờ tóc của hắn hơi bẩn lại dính , cả người quần áo không có một chỗ lành lặn , khuông mặt thì phờ phạc vì mất máu cùng đau đớn .

Hắn lúc này không khác gì một cái ăn mày .

Triệu Vô Cực dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn hỏi :

“ Từ Tiểu Bạch , muốn ăn gì không ? ”

Từ Tiểu Bạch lập tức gật đầu , hắn cũng là sắp đói chết đến nơi rồi !

Triệu Vô Cực từ trong nhẫn trữ vật lấy ra xác của một con gà rừng , đây là lúc trước hắn săn được tiện tay thu thập tránh lúc không tiện tìm kiếm thức ăn .

Gà rừng đã được xử lí sạch sẽ, chỉ cần nấu nướng là có thể ăn ngay .

Triệu Vô Cực bắt đầu lấy ra dược thảo bỏ vào bụng gà , ở bên ngoài thì quét lên một lớp gia vị .

Rất nhanh hắn liền làm xong món gà ưa thích , lúc này chính là lúc cần tẩm bổ , Triệu Vô Cực sẽ không đi tiết kiệm làm cái gì !

Từ Tiểu Bạch cũng là có lộc ăn , hai người đều tiêu hao đại lượng nội lực ,cần phải ăn uống mới có thể luyện tinh hóa khí .

Hai người nhanh chóng ăn xong bữa ăn , Triệu Vô Cực nhìn Từ Tiểu Bạch hỏi :

“ Từ Tiểu Bạch vết thương của ngươi sao rồi ! ”

Từ Tiểu Bạch nhíu mày một chút nói :

“ Ta thương chủ yếu ở sau lưng mà thôi , là ngoại thương nội thương cũng không đáng kể lắm , nhưng vết thương sau lưng có một luồng khí lạ cản trở ta chữa thương . Ta đã dùng sinh nhục tán bôi vào nhưng hiệu quả không quá lớn . ”

Triệu Vô Cực suy nghĩ một chút , hắn nói :

“ Ngươi tới đây , cởi áo ra ta xem vết thương hộ ngươi ! ”

Từ Tiểu Bạch hơi đỏ mặt đi tới , nhẹ nhàng cởi ra áo ngoài .

Tuy đều là nam nhân với nhau , nhưng Từ Tiểu Bạch từ nhỏ chỉ có phụ mẫu hắn mới có thể xem cơ thể hắn , hắn trước giờ chưa hề ở trước mặt ai cởi qua áo , trong lòng có chút thấp thỏm .

Triệu Vô Cực nhìn vết thương , lại nhìn thấy hắn bôi không đồng đều sinh nhục tán nói :

“ là yêu khí đang tác quái , nếu ở nhà ta đã có cách nhanh chóng chữa trị cho ngươi nhưng ở dã ngoại chỉ có thể dựa vào ngươi nội công đi bức ra cái này yêu khí rồi .

Tuy nó là yêu khí nhưng chỉ là luyện khí kì hai tầng mới tấn thăng mà thôi , còn rất bạc nhược , ngươi cố gắng một vài ngày là có thể , mấy ngày nay nhất định phải hảo hảo điều dưỡng một chút , đừng vận động quá mạnh ! ”

Triệu Vô Cực nói xong , liếc nhìn hắn một cái , tên này đỏ mặt gì a !
Từ Tiểu Bạch bạch nhẹ nhàng nói :

“ Biết rồi , ngươi có thể gọi ta là Tiểu Bạch ko cần gọi cả họ của ta , nghe rất xa lạ ! ”

Triệu Vô Cực mắt đảo quanh một vòng , đây là muốn làm thân tiết tấu sao ?

Một cái xưng hô mà thôi hắn cũng không quá coi trọng lập tức nói :

“ Được, Tiểu Bạch ! ngươi nằm xuống đi ta giúp ngươi rắc lại thuốc cùng băng bó lại ! ”

Từ Tiểu Bạch nhu thuận gật đầu nằm xuống, hắn hỏi :

“ Ta cũng có thể gọi ngươi Vô Cực sao ? ”

Triệu Vô Cực không cho là chuyện gì to tát tùy ý nói :

“ ngươi yêu gọi thế nào thì gọi , đừng gọi a miêu a cẩu là được rồi ! ”

Từ Tiểu Bạch trên mặt hiện lên ý cười , đưa lưng về phía Triệu Vô Cực .

Triệu Vô Cực cầm bình ngọc đi tới hắn đứng ở phía sau Từ Tiểu Bạch định rắc lên thuốc .

Bỗng , Triệu Vô Cực giống như là nghĩ tới cái gì , tư thế này phải chăng có chút ác tha .

Thế là hắn đành phải đi sang một bên , từ bên tay phải của hắn rắc lên thuốc .

Triệu Vô Cực thuần thục dùng băng vải giúp Từ Tiểu Bạch băng bó lại như lúc đầu , hắn băng bó so Từ Tiểu Bạch phải chuyên nghiệp nhiều .

Triệu Vô Cực nói :

“ Tiếp theo mấy ngày chúng ta đều ở đây tu dưỡng đi , chỉ cần trước hẹn bảy ngày tìm tới thác nước Độ Hải nhất định sẽ chờ chúng ta ! ”

Từ Tiểu Bạch có chút lo lắng nói :
“ Độ Hải dẫn đi con kia dã cẩu không biết có nguy hiểm gì không ? ”

Triệu Vô Cực cười nói :

“ ngươi lo quá nhiều , Độ Hải vốn là thể tu làm chủ , tốc độ thân pháp của hắn không chậm . con kia dã cẩu đuổi không được hắn tất nhiên sẽ bỏ qua không mãi truy đuổi . hắn so với chúng ta đều an toàn .

Quan trọng là hắn thấy chúng ta không tới biết là chúng ta bên này cũng không làm được việc, sẽ quay lại chỗ cũ hội họp chờ chúng ta . một tuần mà thôi , đối với hắn không tính là gì ! ”

Từ Tiểu Bạch gật đầu, hắn bây giờ mọi thứ đều nghe theo Triệu Vô Cực an bài , Triệu Vô Cực là đội trưởng , không nghe đội trưởng nghe ai ?

Thế là mấy ngày tiếp theo Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch đều ở chỗ này vận công chữa thương , Từ Tiểu Bạch sau đó cũng thuận lợi bức đi yêu khí đang ở trên lưng hắn tác quái , thuận lợi chữa thương .

Triệu Vô Cực thì không ngừng nghỉ chữa trị nội thương cùng ngoại thương .

Tử Hà Bất Diệt thần công của hắn có thể nói là chữa thương thánh điển, chỉ cần hai ngày Triệu Vô Cực liền hoàn toàn khỏi hẳn .

Thời gian còn lại hắn đều dùng ở tôi cốt cùng tập luyện một chút thể lực .

Tạ đá mang trong nhẫn trữ vật cũng không có trọng lượng , hắn mang đi không ít , để thỉnh thoảng rảnh rỗi tập luyện .

Từ Tiểu Bạch cũng chữa thương xong xuôi , hai người bọn họ dùng hết tổng cộng năm ngày ,

Hôm nay bọn họ quyết định rời núi quay trở lại địa điểm cũ tụ hợp.

Đi tới mất một ngày rưỡi , từ bên này đi về cũng chỉ mất hai ngày mà thôi , thời gian vừa khít .

Từ Tiểu Bạch cũng đã tắm rửa lại , thay một thân trang phục .

Hắn lấy lại lúc trước vẻ phong độ phiêu phiêu nhẹ nhàng , khuôn mặt vẫn là cái kia tiểu bạch kiểm khuôn mặt , nhưng bớt đi mấy phần nãi khí , tăng thêm mấy phần kiên định .

Triệu Vô Cực đánh giá Từ Tiểu Bạch một chút , nói :

“ Tóc dài bóng mượt , còn buộc thả xõa ( buộc ở 2/3 chiều dài tóc , phía trên thả lỏng ) phong độ vô cùng nhẹ nhàng . Chậc , bộ trang phục này của ngươi cũng giống như là ở nhà trang phục a, mặc được rộng rãi thoải mái không giống như là ở bên ngoài mạo hiểm . quả nhiên không hổ danh tiểu bạch kiểm , nữ nhân thấy ngươi còn phải vì ngươi sắc đẹp mà xấu hổ ! ”

Từ Tiểu Bạch hướng hắn lườm một cái , sau đó hừ lạnh .

Triệu Vô Cực là hắn bằng hữu , chỉ cần hắn không quá đà trêu ghẹo ,Từ Tiểu Bạch sẽ mặc kệ hắn .

Triệu Vô Cực cũng không tốn quá nhiều thời gian cho việc này , lập tức lên đường xuất phát , quay ngược trở lại thác nước tìm Độ Hải .

Bọn họ một đường chạy đi , ở trên đường may mắn cũng không gặp thêm cái gì yêu thú , nếu không hẳn phải là một tràng đại chiến .

Vừa đi vừa nghỉ , hai ngày sau đã trở về thác nước .

Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch lúc này đang ở trong một cành cây cẩn thận quan sát tình hình , hai người muốn tìm ra tung tích của Độ Hải xem hắn còn ở đây hay không ?

Triệu Vô Cực mắt tinh , hắn nhanh chóng phát hiện phía xa có một bóng người ẩn hiện , hắn cùng Từ Tiểu Bạch lập tức phóng tới .

Chưa tới nơi , Độ Hải giống như có cảm ứng gì nhìn về phía bọn họ , sau đó hắn cũng vui mừng tiến lên .

Độ Hải lập tức thi lễ một cái :

“ a di đà phật , hai vị thí chủ có sao không ? bị thương chỗ nào không ? sao lâu như vậy mới trở lại ? ”

Triệu Vô Cực thở dài nói :

“ Tất nhiên là có sao mới trở lại muộn như vậy , chúng ta bị dã cẩu truy sát , cùng nó đại chiến . Ai ngờ nó đột phá lên luyện khí kì hai tầng , lại thêm ngưng tụ ra trảo cương , suýt chút thì mất mạng rồi .

Cũng may ta cùng Tiểu Bạch chạy nhanh , nếu không hai người đã thành thức ăn cho nó .

Sau đó là bị thương phải dưỡng thương mới trở lại muộn như vậy ! ”

Độ Hải cẩn thận lắng nghe, lập tức vì hai người xui xẻo mà thở dài .

Yêu thú là cực ít ở trong chiến đấu đột phá , chúng không giống nhân loại .

Nhân loại ở trong chiến đấu gặp phải áp lực lớn , có thể phá tan gông cùm xiềng xích bản thân đạt tới cảnh giới mới đã không còn là cái gì chuyện lạ . Nhưng yêu thú không thể như thế .

Chúng tu luyện vốn là dài dòng buồn chán , càng thêm khó khăn . bởi vậy chúng trong lúc chiến đấu đột phá là khó càng thêm khó .

Vậy mà bị Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch gặp được , Độ Hải không biết nên nói là bọn họ xui xẻo hay con dã cẩu quá may mắn .

Ngoài ra hắn còn chú ý tới cách Triệu Vô Cực xưng hô Từ Tiểu Bạch , là Tiểu Bạch mà không phải Từ Tiểu Bạch hay Từ công tử !

Hai người này quan hệ đã tiến một bước tới bằng hữu rồi sao ? có thể gọi thẳng tên nhau như vậy ?

Từ Tiểu Bạch cũng không giống phản đối Triệu Vô Cực cách gọi a ? xem ra có gian tình !

Độ Hải cẩn thận suy ngẫm trong đó bí mật , khóe mmiệng không tự chủ được nhếch lên cười xấu .

Triệu Vô Cực không biết hắn là cười cái gì , hỏi :

“ Chúng ta bây giừo trở lại hay tiếp tục đi thám hiểm ? phía trước thật là nguy hiểm , ta cảm giác có chút không nắm chắc ? chưa chắc chúng ta đã tìm ra được đan phương nhưng nếu đi tới chắc chắn sẽ đụng độ yêu thú ! ”

Độ Hải trong lòng cũng là trầm một chút , bọn họ đối với yêu thú là không thể địch lại .

Hắn nói :

“ chúng ta đi tiếp , nếu gặp luyện khí kì một tầng yêu thú hợp sức tiêu diệt , nếu gặp hai tầng yêu thú lập tức rui lui , chuyến thám hiểm này cũng lập tức hủy bỏ , không biết ý hai vị thí chủ thế nào ? ”

Triệu Vô Cực đối với đan phương cũng là rất cần , hắn không muốn bỏ qua cơ hội này lập tức gật đầu đồng ý nói :

“ vậy chúng ta cứ thế mà làm , nếu quá nguy hiểm thì bỏ đi . dù sao có đan phương cũng phải có mạng mới có thể hưởng được .

Thế là nhóm ba người tiếp tục lên đường , Thiếu Vân Tự khoảng cách bọn họ đã không quá xa , ai cũng hi vọng sẽ thuận lợi một đường đi tới mà không gặp phải trắc trở gì .

Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch Độ Hải một đường chạy đi , lần này bọn hắn rất may mắn không đụng phải cái gì yêu thú mà chỉ có một số mãnh thú mà thôi , một đường diệt sát mãnh thú một đường đi tới rất nhanh bọn hắn đã thấy được một ngôi đổ nát miếu tự .

Triệu Vô Cực nhìn phía trước hỏi :

“ đây là Thiếu Vân Tự năm xưa sao ? ”

Nhìn một tòa to lớn miếu tự , bên ngoài mọc đầy rêu xanh , mục nát khí tức khắp nơi ẩn hiện , hắn cảm giác đối với cái này tự bi ai !

Với trình độ to lớn này , lúc trước tự này hẳn phải là rất nhiều tăng lữ , người bái phỏng cũng không ít .

Nhưng bây giờ xung quanh chỉ là một đống đổ nát , đến cả cái biển tự cũng bị đánh gẫy một nửa , treo lơ lửng ở trước cửa .

Xung quanh tự rất nhiều mãnh thú nhưng chúng rất ăn ý chỉ ở một phạm vi cố định di chuyển không xâm lấn lẫn nhau , tuy so với trước đây nơi ở của chúng phạm vi nhỏ hơn nhưng chúng vẫn là ở đây mà không hề rời đi .

Triệu Vô Cực trước đây suy đoán trong lòng càng thêm chắc chắn ,Thiếu Vân Tự cahức chắn có dấu bí mật lớn , chỉ là trước đây người thám hiểm quá ngu ngốc không phát hiện ra mà thôi.

Hắn cùng Từ Tiểu Bạch Độ Hải ở bên ngoài quan sát một hồi lâu , đem xung quanh hoàn cảnh cũng trinh sát một hồi Triệu Vô Cực lúc này mới nói :

“ chúng ta trước nghỉ ngơi một đêm , sáng mai sẽ tiến nhập Thiếu Vân Tự thám hiểm , mọi người cố gắng bồi dưỡng tinh thần thật tốt , đừng để bản thân trạng thái kém cỏi ! ”

Hai người lặng lẽ gật đầu , Triệu Vô Cực nhanh chóng chọn ra một bãi đất , nhân lúc trời sáng nấu nướng , mọi người nhanh chóng ăn uống xong xuôi .

Trước đây liên tục bị tập kích Triệu Vô Cực cũng rút ra được bài học cho bản thân mình .

Đốt lửa ở trong rừng đúng là có thể xua đuổi con trùng cùng mãnh thú , nhưng nó sẽ là lời chỉ dẫn cho yêu thú , yêu thú không hề sợ lửa .

Chúng nó tiến tới săn bắn bọn họ , bởi vậy Triệu Vô Cực liên tục gặp phải yêu thú tap[jap kích tràng cảnh .

Lần này học khôn , bọn hắn tranh thủ trời còn chưa tối hẳn đã giải quyết ăn uống vấn đề , buổi tối ở trên cành cây nghỉ ngơi dưỡng thần , một người canh gác , thay phiên .

Như vậy yêu thú cho dù có cũng sẽ không nhìn chằm chằm mà tập kích bọn họ , bọn họ cũng có thể được nghỉ ngơi một chút .

Cách này quả nhiên có hiệu quả , máy ngày nay Triệu Vô Cực nhóm người không hề bị yêu thú tập kích qua , có đi nữa cũng là một số côn trùng độc xà mà thôi nhưng Triệu Vô Cực đưa khu trùng phấn cùng khu xa phấn vẩy ra , sau đó tai họa này cũng biến mất .

Một đêm bình yên không có chuyện gì xảy ra , Triệu Vô Cực đám người nghỉ ngơi được rất an tĩnh .

Sáng hôm sau , cả ba người đều tinh thần no đủ đứng ở trên cành cây nhìn về phía Thiếu Vân Tự thảo luận .

Triệu Vô Cực nói :
“Nếu là những nơi bình thường sợ là trước đây đã có người tìm qua cùng vét sạch , chúng ta cho dù có tới cũng là phí thời gian , không thể thu hoạch được cái gì ! ”

Từ Tiểu Bạch nhìn hắn hỏi :
“ vậy chúng ta phải tìm ở đâu ? ”

Triệu Vô Cực quay sang Độ Hải cười nói :

“ nói về kiến trúc của chùa tự , chúng ta sao có thể so sánh với Độ Hải , nếu như ở đâu có thể cất giấu thứ quan trọng như vậy thì chỉ có hắn mới biết rõ ! ”

Từ Tiểu Bạch cũng nhìn Độ Hải , mong muốn từ chỗ hắn tìm được câu trả lời .

Độ Hải bình tĩnh nói :

“ có thể là phương trượng trên người , phương trượng phòng riêng , chủ quản đan đường đường chủ phòng riêng , trên người tàng kinh các thủ hộ giả , hoặc là Thanh Vân Tông cấm địa ! ”

Nói xong hắn nghĩ nghĩ một chút nói :

“ những nơi này đa số đã có người tìm qua , chúng ta nếu đi một lần nữa cũng chỉ là phí công vô ích , có vật gì tốt chỉ sợ đã bị người lật ba tấc đất đào lên rồi , chúng ta hi vọng chỉ có thể ở cấm địa mà thôi ! ”

Cấm địa của mỗi môn phái luôn là nơi những người đức cao vọng trọng , võ lực siêu quần nơi ở riêng , cũng là nơi bọn họ tu luyện . Đặt đan phương ở đây hoặc trên người bọn họ chính là an toàn nhất , không có thể ở đâu so với nơi này càng an toàn .

Triệu Vô Cực nhìn Độ Hải hỏi :

“ Cấm địa ở chỗ nào ? ”

Độ Hải hướng mắt về nơi xa nói :

“cấm địa đương nhiên ở môn phái phía sau cùng , chúng ta chỉ cần đi tới tận cùng Thiếu Vân Tự tự nhiên sẽ thấy cấm địa . nhưng dọc đường chỉ sợ không hề yên bình ! ”

Độ Hải nói xong , nhìn về phía hai người bọn họ , lần trước hai người bị dã cẩu đuổi giết không biết có để lại cái gì bóng mờ trong lòng hay không , nếu có thì lần này thật sự không cần tiếp tục thám hiểm nữa rồi !

Triệu Vô Cực cười nói :

“ vậy tốt , chúng ta cứ như Độ Hải nói lúc trước hành động , yêu thú luyện khí kì nhất cảnh hợp lực tiêu diệt , nếu gặp luyện khí kì hai tầng lập tức quay đầu bỏ đi , mãnh thú cứ để ta ra tay ! ”

Triệu Vô Cực nói được hào khí bừng bừng , đối với hắn mãnh thú đã không có quá nhiều uy hiếp , chỉ cần Thiên Địa Tinh biến chưởng vừa ra một chiêu chính là miểu sát , hoặc tiết kiêm nội lực một chút thì có thể dùng trảo công đánh bại .

Hắn nhận nhiệm vụ này cũng là vì hắn võ lực mạnh nhất trong ba người , để hắn mở đường mới có thể có tốc độ nhanh nhất thâm nhập vào Thanh Vân Tông tránh đêm dài lắm mộng phát sinh ngoài ý muốn !

Triệu Vô Cực nói xong đối với hai người bọn họ hỏi :

“ chuẩn bị xong chưa ? ”

Độ Hải cùng Từ Tiểu Bạch lập tức trả lời :

“ Tốt ! ”

Triệu Vô Cực ha ha cười nói :

“ vậy đi thôi ! ”