Chương 1: Hệ Thống Cường Cấp Nữ Thần

Hắn tên là Lý Thiếu Thiên, năm nay mười tám tuổi. Gia cảnh nghèo, thất học, là một kẻ thất bại trong cuộc sống. Không gấu, không công việc, suốt ngày chỉ biết ăn bám gia đình và vùi đầu vào điện thoại. Hắn đam mê chơi game, nhất là những Game mác 18+. Hắn hầu như dành cả ngày để cày cuốc, nâng cấp nhân vật.

Hắn hiện tại đang nghiền bộ game thẻ nữ thần, mê đến nỗi hận một ngày không có hai mươi lăm tiếng để chơi. Ba ngày rồi hắn chưa cmn chợp mắt, đến nỗi đã hóa thành gấu trúc không hơn không kém. Điện thoại thì luôn luôn căm trong ổ sạc, CPU thì nóng như lò nướng. Thế nhưng hắn chẳng mảy may để ý, tất cả tâm hồn hắn đã chìm vào trong game và những nữ thần xinh đẹp

Ì đùng....

Tiếng sấm dậy, trời mù mịt mây đen, mưa rào rào như trút nước. Giò rít rào trên những tàng cây, nháng trời như đèn vũ trường chớp tắt. Lý Thiếu Thiên nằm im trên giường, chùm chăn bít đầu, chẳng buồn ra ngoài khóa cửa. Gió lùa vào bếp khuấy động soong nồi lộp bộp, cửa sổ không cài then rầm rầm đóng mở.

Đột nhiên trời sáng bất thường, từ trên tầng mây một cổ áp lực đè nén xuống, vùng sáng bao trùm toàn bộ ngôi nhà của Lý Thiếu Thiên.

Đoàng....

Tia sét xé rách màn mây đốt cháy không khí với khí thế xẻ núi tạc sông đánh vào trụ điện dẫn vào nhà. Nguồn năng lượng cuồng bạo không gì cản nổi xông qua dây đẫn. Tiếng đồ điện gia dụng nổ toan, tiếng dây điện cháy lẹt tẹt. Tất cả chỉ sảy ra trong mấy giây cho đến khi năng lượng chạy đến dây sạc điện thoại của Lý Thiếu Thiên.

Xẹt, xẹt....

Lý Thiếu Thiên tay vẫn cầm điện thoại, cả người co giật run rẩy, hai mắt trợn ngược, lông tóc dựng đứng.

Chuyện sảy ra cực nhanh chưa đầy một phút bên trong ngôi nhà bắt đầu r lửa, vật dụng bị cháy dần dần lan rộng. Lý Thiếu Thiên đã sớm tắt thở, linh hồn lìa bỏ thân xác ngây ngốc đứng, nhìn xác của bản thân tím tái trên giường hắn vẫn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra. Tất cả đã chìm vào biển lửa, khói bốc lên mịt mù.

Trong lúc hắn còn chưa biết làm gì thì trong phòng nơi hắn đứng chợt lóe tiên quang, một nữ nhân hoàng y xuất hiện, không nói một câu liền phất tay áo thu linh hồn hắn vào. Ý niệm khẽ động lập tức xé mở không gian chui vào. Tất cả lại trở về bình thường, ngọn lửa tiếp tục bùng phát thiêu trụi tất cả.

.

.

.

.

  • Hơ hơ hơ....

Lý Thiếu Thiên lờ mờ tỉnh lại.

  • Tỉnh rồi sao nhóc...

Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói. Lý Thiếu Thiên cố gắng tỉnh táo, ánh mắt từ đục như màn sương trở lại dần dần trong trở lại. Đến lúc hắn nhìn rõ ràng thì phát hiện trước mắt là một khuôn mặt nữ nhân, diện mạo vô cùng xinh đẹp, mỹ quan hoàn mỹ vô khuyết, có thể nói trên trần thế không có ai có thể sánh được, hoặc có thể nói là không thể tồn tại loại nhan sắc như thế, có chăng chỉ xuất hiện trong trí tưởng tượng biến thái của tác...

Lý Thiếu Thiên đứng cmn hình ba mươi giây, sau khi trấn tĩnh lại thấy khuôn mặt ấy chăm chăm nhìn mình, ánh mắt dò xét. Lý Thiếu Thiên cũng đếch rời mắt được, lại không tự chủ rơi xuống phía dưới cái cổ nơi hai quả cầu trăng trắng đu đưa như ẩn nhưng hiện

Ực...

Lý Thiếu Thiên nuốt nước miếng.

  • Nhìn đủ chưa...

Phát hiện ánh nhìn biến thái của hắn, người đó liền cất tiếng hỏi. Lý Thiếu Thiên lúc này mới nhận ra tình huống, vội vàng thối lui, ở khoảng cách có thể hoàn toàn nhìn thấy vóc dáng của người đối diện. Đó là một cô gái, dáng người cực chuẩn, chòi cần lồi thì lồi, nên lõm thì lõm, không dư không thiếu, da thịt trắng như tứng gà mái, à lộn trứng gà bóc.. Khủ khụ, mới lần đầu gặp mặt mà đã soi mói như vậy có chút không phải lễ, nhưng nàng ta quả thật chính là vưu vật có một không hai, chẹp chẹp...

Nàng ta nhìn khoảng hai mươi mấy tuổi, dáng dấp cao ráo, người vận một bộ đầm dài bó sát tôn vinh đường cong mềm mại, thi thoảng khoét mấy cái lỗ vuông vuông lộ ra mấy phần da thịt trắng nõn, trên thân đầm đính đá quý lấp lánh kết thành hoa văn lạ mắt. Nàng đội vương miện vàng kim, cài trâm ngọc bên trên gắn đá quý xanh đỏ lung linh. Thoạt nhìn tựa như một quý bà, lại trông có mấy phần của nữ nhân thành thục.

•Cô là ai? Ta đang ở đâu?

Lý Thiếu Thiên ngơ ngác hỏi.

•Hừ ! Có thể hỏi câu này coi như ngươi cũng đã ổn..

Nữ nhân hai tai chống nạnh, hừ một tiếng.

•Ta rốt cuộc là đang ở đâu...

Lý Thiếu Thiên mù mịt nhìn.

•Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết là ngươi đã chết...

Nữ tử ngữ điệu lạnh nhạt trả lời.

•Chết..

Lý Thiếu Thiên ngẩn ra.

•Ta biết rồi, quả thật ta đã chết..

Đoạn hắn thở dài, rầu rĩ nói.

Nữ tử không buồn chen ngang dòng ủ rũ của hắn, rất kiên nhẫn đứng một bên im lặng chờ.

Rất nhanh Lý Thiếu Thiên liền đứng lên một mạch đi ra.

•Ngươi đi đâu...

Nữ nhân thấy hắn đi như thế liền ngạc nhiên hỏi.

•Ta, đi đầu thai...

Lý Thiếu Thiên u ám trả lời.

•Đệch...

Trán nàng nổi một tia hắc tuyến, trừng mắt.

•Ngươi có hay không là thiếu não, nếu ngươi thật đã chết thì linh hồn đã sớm bị quỷ sai câu hồn xuống địa ngục chịu phạt rồi, còn ngu muội đứng ở đây sao...

Lý Thiếu Thiên nghe vậy lập tức quay lại.

•Ặc, không phải cô đã nói ta chết rồi hay sao, bất ngờ lại nói ta vẫn còn sống nghe có chút mâu thuẫn...

Nói.

•Mâu thuẫn mẫu thân ngươi, là ngươi không thèm nghe ta nói hết, ta bảo ngươi không chết chứ không nói là ngươi còn sống...

Nữ tử không kiềm được mắng.