Chương 14: giải sầu

Hàn Vân buông bàn tay ra, tên cướp cảm thấy tay mình lạnh buốt, rồi tê tê, cuối cùng là đau đớn chuyền lên đầu, hắn nhìn lại bàn tay của mình, thấy xương cổ tay đã lòi ra bên ngoài,

Đau đớn chuyền đến, hắn ngã lăn ra đất tên côn đồ hét thảm lên một tiếng, nằm lăn ra đất, ôm cái cổ tay đã bị bóp nát xương

Ba tên cướp còn lại thì kinh ngạc trợn tròn mắt

“mẹ kiến, thằng này bị bệnh xương thủy tình à, nó mới sờ vào tay mà đã như vậy?”

Thấy đám cướp xuất hiện, tâm trạng vui vẻ trong buổi sáng ngày hôm nay của Hàn Vân bị đánh bay, nhìn thấy mấy thằng giang hồ cắc ké lần đang đứng như trời trồng, hắn buồn bực nói

“chúng mày còn đứng đó làm cái gì, nhanh nhanh làm việc đi, tao còn phải về ngủ.”

Ba tên cướp, nuốt một ngụm nước bọt, mồ hôi chảy lạnh sống lưng, đây là lần đầu tiên chúng đụng phải con mồi khó sơi như vậy

Đùa à, một tay bóp nát xương kẻ thủ, còn lòi cả ra bên ngoài, kẻ đứng trước bọn chúng là quái vậy hay là người?.

Có lẽ hôm nay việc hối hận nhất bọn chúng từng làm đã xuất hiện, đó là chặn đường hăn cướp Hàn Vân

Đứng một hồi lâu, tên có vẻ là thủ lĩnh trong đám cướp quát lên,

“nó cũng chỉ là người thôi, còn không cầm hàng, chúng mày sợ cái gì, lên cho tao”

Nói xong tên côn đồ chỉ đạo cho đồng bọn hướng về phía Trầm Vân bắt đầu động thủ, đám đàn em như được tiếp thêm tinh thần, rút ra thanh dao dài, xông đến Hàn Vân,

Nhưng Hàn Vân cười lạnh, mấy động tác của bọn chúng, trong mắt Hàn Vân quả thực quá là chậm, nếu là ngày xưa hồi còn trẻ con, đối phó với những tên côn đồ này thì quả thật là khá khó khăn nhưng hắn bây giờ đã khác. Giơ chân lên, liên tục đạp ba cái, ba tên côn đồ liên tục bị đá bay, đồng thời còn nghe thấy tiếng xương gãy, tên côn đồ còn lại vẫn chưa kịp hoàn hồn Hàn Vân đã lại lao lên, tung liên tiếp 2 cú đấm, đánh gãy cánh tay của hắn, rồi đạp hắn ra đằng xa.

“ui da, gãy xưởng ta rồi” đám côn đồ bị đánh lăn ra đất, không ngừng rên rỉ

Hàn Vân phủi phủi tay, nhìn đám côn đồ đã nằm lăn ra đất, không ngừng kêu la đau đớn, định đi đến đám côn đồ như một thói quen để lấy tiền trong ví của bọn chúng, nhưng suy nghĩ lại một lúc thì hắn lại bỏ đi, nhảy lên xe máy, phóng thẳng về nhà trọ, để lại đám côn đồ đang không ngừng gào khóc, trong lúc đi về, tiện tay hắn đánh số gọi cho xe cứu thương.

“alo, trong ngõ xxx có bốn thanh niên bị thương, các anh đến nhanh giúp với ạ”

Hàn Vân trở về nhà trọ đã là 9 giờ sáng, hắn hành động ngay ý định mà mình ấp ủ, lục lọi trong góc, lấy ra bản phim quay được vào đêm Mã Tư Long bị giết chết, hắn nhìn bản phim một lúc rồi cẩn thận nhét vào trong balo.

Hàn Vân đi làm trong phòng trọ của mình, thu dọn đồ đạc, dỡ tấm gạch ở góc phòng, cẩn thận mở chiếc hộp nhỏ ra, đổ hết tiền lên bàn, rồi lấy 8000 trong balo ra đếm say sưa.

Một lúc sau, khi đã kiểm tra qua 2-3 lần Hàn Vân đếm ra được tổng cộng là 22345 đồng, đủ để hắn mua một chiếc xe hơi cũ.

Tính toán xong xuôi, Hàn Vân Hành động nhanh như gió, bỏ hết tiền vào balo, lên giường nằm ngủ đến 7 giờ tối,

Khi tỉnh ngủ, hàn vân đứng dậy mặc đồ, đi qua phòng của chủ nhà, gọi một tiếng.

“chú Hải có trong nhà không ạ?” Hàn Vân đập cửa nói

“tôi ra ngay đây,”

Một người đàn ông tầm 50 tuổi xuất hiện, cái đầu đã hói một nửa, bụng thì phình ra như bà bầu, hậu quả của việc uống nhiều bia rượu xuất hiện, nghe nói ông ta hồi trước là quân nhân đã về hưu, từng đi qua chiến trận, do thương tích cũ nên được xuất ngũ, nhưng vẫn được hưởng lương hưu, bây giờ thì mở một nhà trọ cho thuê và người thuê trong số đó có Hàn Vân.

“Hàn Vân à, cậu gọi tôi có việc gì?” lão Hải nhìn đánh giá Hàn Vân nhìn thấy Hàn Vân đã thu dọn đồ đạc trong phòng, để ở ngay chiếc xe máy của hắn là làm lão Hải ngạc nhiên.

“tôi trả tiền phòng tháng này, tiện thể tôi muốn dọn đi,” Hàn Vân nhàn nhạt trả lời.

“cậu dọn đi?,” chưa kịp hiểu chuyện gì thì Hàn Vân nhét vào tay lão Hải 150 đồng, rồi bỏ đi, để lại ông ta với cái bản mặt ngơ ngác.

Nổ máy xe, Hàn Vân luồn lách ra khỏi khu nhà trọ cũ, hôm nay hắn định mời Minh La một bữa trước khi rời Thiên Hải, dù sao đó cũng là một người bạn mà hắn gặp đầu tiên khi đặt chân đến Thiên Hải, ngày hôm nay sau khi dạy cho bọn cướp một bài học, hắn có ý định lấy tiền và đồ của bọn chúng, nhưng Hàn Vân đã suy nghĩ lại.

Nhìn đám cướp kia chẳng khác gì hắn khi mới trốn khỏi cô nhi viện ra ngoài xông pha, rồi cuộc sống lại đưa đẩy hắn đến tình cảnh như bây giờ, một tên khốn nạn, dùng mạng người để kiếm tiền, đánh đám cướp nặng như thế cũng là bài học đắt giá cho bọn chúng, hắn không muốn gây thêm thù oán nữa, đêm qua hắn đã suy nghĩ kĩ càng, đoạn băng mà hắn giao cho Phí Thụ, sẽ là phi vụ cuối cùng của hắn.

Mặc dù Hàn Vân không có mê tín, nhưng hắn bắt đầu tin vào nhân quả, nếu vào cái đêm hắn không lấy đi điện thoại của bọn bắt cóc để bán lấy tiền, thì hắn sẽ không gặp Trần Bảo Lam, nếu tối hôm đó hắn không nảy ra ý định ăn chùa, thì hắn cũng không bị hiểu lầm là kẻ trộm, dẫn đến hắn bị mất việc ở công trường và quán rượu.

Thậm chí là nếu hồi đó hắn không đánh đám công tử bột kia, thì bây giờ hắn vẫn là một quân nhân.

Vả lại, đêm hôm qua hắn bắt gặp hai kẻ đáng sợ đang chiến đấu làm cho hắn cảm giác sống ở thành phố này không còn an toàn, Hàn Vân muốn đến một thành phố mới, dùng số tiền hắn đang có, mua một chiếc xe hơi cũ để chạy taxi.

Hàn Vân mở điện thoại, gọi đến số máy của Minh La

“tút tút, số máy của quý khách hiện đang bận, vui lòng gọi lại sau”

Hàn Vân lấy làm lạ, gọi lại thêm 3-4 lần nhưng cũng không được, tất cả đều phản hồi lại một âm thanh y hệt, Hàn Vân buồn chán nhét điện thoại vào trong túi,

Lái xe một mình đến quán bia trang nhã yên tĩnh ở bên đường, Hàn Vân ngồi ở một chiếc bàn dựa vào cửa sổ. Hắn dự định đây sẽ là bữa ăn cuối cùng của mình ở Thiên Hải, hắn có chút buồn bực là đã gọi cho Minh La thêm ba bốn cuộc điện thoại nhưng không ai nhấc máy, thuận tiện gọi một bàn đồ ăn, và một chai bia để giải khát

Hôm nay đột nhiên nghĩ lại khá nhiều chuyện buồn khi xưa khiến hắn hơi chán nản, vả lại không biết vì sao bia ở quán này lại ngon hơn bình thường, Hàn Vân càng uống càng thấy ngon, rứt khóat gọi hơn hai mươi chai ra uống cho đã

Ăn uống xong xuôi, Hàn Vân thì đã say mèm, lảo đảo bước ra khỏi quán rượu, tính chắc là hắn hôm nay phải ngủ ở trên vỉa hè, hắn lấy ra xe máy, lảo đảo định đi đến một bụi cỏ đối diện quán bia để giải quyết nỗi buồn.

lúc băng qua đường lớn thì một tiếng xe nổ khủng bố đến gần hắn, Hàn Vân đã ngà ngà say, chỉ biết có một ánh sáng loé lên trước mặt rồi trời đất bỗng tối xầm lại quay cuồng, một cảm giác đau truyền đến, hắn đã bị xe đụng

“cái quát gì?”

Tỉnh dậy trong phòng bệnh, Hàn Vân hét lên một tiếng, bật người dậy khỏi chiếc giường hắn đang nằm