Chương 10: Công Việc

Hàn Vân nhìn theo chiếc xe, nhìn vào máy quay của mình rồi cười cười.

Ba mươi phút sau. Tại đài truyền hình thành phố Thiên Hải, Hàn Vân tiến vào trong văn phòng

Mặc dù là ban đêm, nhưng vẫn có rất nhiều nhân viên trong văn phòng, tiếng trao đổi làm việc cũng rất rôm rả,

Hàn Vân tiến đến, bắt chuyện với một người phụ nữ trông có vẻ già dặn đang đứng ghi chép gì đó.

“xin lỗi, tôi có một đoạn phim”

Người kia ngẩng đầu lên nhìn hắn, lập tức nói chỉ về phía hành lang, nói

“cuối hành lang, bên phải” rồi tiếp tục ghi chép, như thể một kẻ lạ mặt như hắn bước vào đây là quá bình thường

Hàn Vân cười gật đầu cảm ơn, rồi đi đến cuối hành lang, khi đi được đến gần cuối thì có một tiếng nói chuyện trong phòng làm hắn hứng thú.

“ngay đây, được rồi”

“đặt người hàng xóm ở đây, làm mờ khuôn mặt đi, chuyển hình ảnh tên cướp lên đầu”

“bỏ tiếng chó sủa đi, thêm một chút nhạc nền, lấy thêm cả tiếng trẻ con khóc ghép vào…..”

Trong phòng là một người đàn ông trung niên, khá là béo, mặc một bộ vest đắt tiền, đang chỉ đạo một người nữa chỉnh sửa một đoạn video, nếu nhìn kỹ thì đó là đoạn video tại nơi cướp xe mà Hàn Vân đã đến.

Đang nói say xưa thì hắn quay ra cửa, nhìn thấy Hàn Vân đang mỉm cười thì cất tiếng

“cậu vào phòng này có việc gì”

Hàn Vân thấy thế cười cười nói

“chào anh, tôi tên Hàn Vân, tôi có một đoạn phim để bán.”

“người nghiệp dư?” người trung niên hỏi

“sao cơ?... Hàn Vân hỏi lại

“ anh làm việc cho ai” người trung niên không kiên nhẫn đáp

Thấy thế, Hàn Vân đẩy cửa đi vào trong phòng nói

“đây giờ tôi đang làm việc một mình”

Người kia thấy vậy cười cười nói

“được rồi, cậu đi qua phòng bên cạnh, gặp lão Lý”

Hàn Vân gật đầu, định bước ra khỏi phòng thì người trung niên gọi lại

“ Anh có gì?”

Hàn Vân vẻ mặt vui vẻ quay lại nói

“ thú vị lắm, vụ cướp xe, một người bị bắn, bị bắn mấy phát liền, anh ta nằm lăn ra đất và máu chảy đầm đìa”

“ở phía khu tây hả” người trung niên kia nói

“đúng thế” Hàn Vân cười nói

“chúng tôi có tư liệu từ người khác rồi, xin lỗi” người trung niên thất vọng nói

Thấy thế, Hàn Vân giải thích

“tôi quay gần hiện trường hơn, ha ha” hắn cười gượng, quay lưng chuẩn bị bỏ đi thì người trung niên gọi lại

“được rồi, xem nó thế nào”

Một lúc sau, đoạn phim được chiếu lên, trên màn ảnh là cảnh quay cận mặt của một người đàn ông đang được các nhân viên cứu thương cứu giúp, hình ảnh cực kỳ máu me

Người trung niên thấy cảnh quay thì ánh mắt sáng lên, nhấn điện thoại bàn, gọi

“lão Lý, anh vào đây, có thứ này cho anh xem”

Mấy giây sau, xuất hiện tiếng mở cửa phòng, một người cũng trạc tuổi người trung niên tiến vào

“có chuyện gì thế”?

“đây là cậu Hàn Vân, người quay đoạn phim này, Hạ Lý anh thấy thế nào?... chạy lại đoạn phim nào” Người trung niên cười cười nói rồi gia hiệu cho người trợ lý tua lại đoạn phim

Nhìn Hạ Lý xem một lúc, người trung niên nói

“đây sẽ là tư liệu chính, tôi muốn cắt đoạn đó ra để chèn vào, tôi muốn một đoạn thuyết minh trong 5 phút đầu. sau đó phát lại đoạn giữa, và tôi muốn một bản sao với lời cảnh báo về bạo lực, oke chứ”

“ông muốn phát cái này sao?, nó quá bạo lực” Hạ Lý sờ cái đầu hói nói

“Thế thì hơi quá rồi đó, lúc này người ta đang ăn sáng” Hạ Lý phản đối

“và người ta sẽ nói về nó lúc đi làm” người trung niên nói

“liên hệ nó với vụ cướp xe tháng trước, và mấy vụ tháng trước nữa… tôi sẽ đặt tiêu đề là LÀN SÓNG CƯỚP XE, gọi cho gia định nạn nhân đi, chích lời của họ vào”

Nói xong, người trung niên phẩy tay ra hiệu cho Hạ Lý.

Hạ Lý tuy mặt còn miễn cưỡng nhưng vẫn gật đầu đi ra khỏi phòng, sau đó người trung niên quay qua Hàn Vân.

“anh muốn bao nhiêu?”

“tôi bán đoạn phim này với giá 1000” Hàn Vân cười nói

“không tới giá đó đâu, muộn thế này thì anh không còn chỗ nào để bán đâu, mà chất lượng đoạn phim cũng rất tệ.

“tôi trả anh 300, đó là giá cao nhất”

Hàn Vân suy nghĩ một lúc thì gật đầu

Năm phút sau trong đại sảnh đài truyền hình Thiên Hải.

“của anh đây” người trung niên tiến đến, đưa 300 đồng cho Hàn Vân và nói

“đi mua một thiết bị tốt hơn, một cái máy ghi âm phỏng vấn nhé”

“anh có tài quan sát đấy, tôi trông đợi ở anh, nhân tiện tôi tên là Phí Thụ” nói xong hắn giơ tay ra bắt tay Hàn Vân.

“cảm ơn ông Phí Thụ, tôi là người mới với nghề, được người lâu năm như ông khen ngợi làm tôi thấy xấu hổ” Hàn Vân nịnh nọt

“có gì tôi giúp được thì tôi sẽ giúp, và anh cũng có thể giúp tôi chút chứ, nếu có video nào mới, anh có thể gọi cho chúng tôi trước được không?” Phí Thụ nói

“tất nhiên rồi, ông muốn video như thế nào?” Hàn Vân cười hỏi

“giống như đoạn vừa nãy đó,” Phí Thụ trả lời

“máu me?”

“gần như thế, chúng tôi thích các vụ án, nhưng không phải mọi vụ án, cậu hiểu không, mọi người thường quan tâm nạn nhân là những người giàu, những người có địa vị cao trong xã hội bị những người tầng lớp thấp hơn tấn công” Phí Thụ giải thích

“chỉ tin về phạm tội thôi à?”

“không, còn có các vụ tai nạn như, tại nạn xe hơi, xe buýt, máy bay, nói trung là cùng nhiều người chết các tốt,” Phí Thụ vừa nói vừa uống một hớp cà phê

“tôi hiểu rồi, tôi học nhanh lắm, ông sẽ gặp lại tôi ngay thôi, chào ông” Hàn Vân gật đầu nói.

Về đến khu nhà trọ, lúc này đã là 4 giờ sáng Hàn Vân đi vào phòng, rút ra 300 đồng vừa kiếm được trong ví, hắn cẩn thận mở một miếng gạch ở góc phòng ra, bên trong là một chiếc hộp, cẩn thận nhét vào 200 đồng, rồi đóng nắp hộp lại,

Cẩn thận bỏ chiếc hộp về chỗ cũ, đặt miếng gạch lên, che đi, Hàn Vân đánh răng qua loa rồi nhảy lên giường đi ngủ.

……….

Một tháng tiếp theo,Thành phố Thiên Hải, hai giờ đêm, công việc của Hàn Vân khá là thuận lợi, thu nhập của hắn tăng lên khá nhiều, lúc này hắn vừa mua một chiếc máy quay mới, hí hửng cho mình một ngày nghỉ cất xe máy ở nhà, đi bộ đến công viên trung tâm để quay thử thì có nhưng âm thanh kỳ là chuyền đến tai hắn

Keng, Keng, Choang

“âm thanh hình như là tiếng kim loại va chạm?, có hai kẻ đang chém giết nhau?” Hàn Vân giật mình, quay người hướng về phía âm thanh xem xét.

ở phía xa xa, ngay trong địa phận công viên chung tâm, có hai kẻ đang không ngừng lao vào nhau, trông hai người khá là trẻ cũng chạc tuổi hắn, một người mặc quần áo thể thao màu đen cầm theo một thanh kiếm, một người thì mặc một bộ vest trông khá là đắt tiền, đang dùng tay không đỡ từng nhát chém của người kia,

Hiện trường khá là khó tin, nhưng người mặc vest tay không lại có thế cản lại từng đường kiếm của kẻ mặc quần áo thế thao, mặc dù nếu nhìn qua thì từng đường kiếm kẻ áo đen tung ra, cây cối, băng ghế đá của công viên bị chém thành từng mảnh, từng đạo vết chém in hằn lên con đường lát gạch.

Hàn Vân thì đứng núp trong bóng tối, thu liễm khí tức đến đỉnh điểm, giơ máy quay lên, quay lại toàn bộ cảnh tượng đang diễn ra

“bọn này là quái vật gì thế?, kiếm có thể chẻ đôi phiến đá ra sao? Tên kia lại có thể dùng tay không đỡ được nhát chém, hai tên này sao nhanh đến vậy, ngay cả mình cũng không bắt kịp được động tác của chúng