Chương 2: Hệ Thống

Từ giờ phút đó trở Hoàng Ân chính thức vứt bỏ cái tên ấy và chấp nhận thân phận mới là Hàn Tuyệt của mình. Tuy có phần khổ sở nhưng hắn vẫn chấp nhận.

Một lúc sau...

"Hàn huynh, đệ nấu cháo và thuốc cho huynh xong rồi này mau ngồi ăn kẻo nguội."

Hàn Tuyệt hắn đang chìm đắm tiếp thu kiến thức thì đột nhiên Diệp Lâm gọi hắn.

Khi hắn đang định gượng dậy thì Diệp Lâm lại chạy đến đỡ người hắn dậy và bảo :

"Hàn huynh cẩn thận, huynh vừa té núi thương thế còn chưa khỏi đừng gắng sức quá. Để đệ đỡ huynh."

Nhờ vào ký ức của Hàn Tuyệt trước kia nên Hoàng Ân hắn cũng diễn xuất rất chân thật.

Hàn Tuyệt thật đã té núi chết vào hôm mưa bão khi đang trên đường về, sau khi đã gánh củi xuống trấn bán. Còn Hoàng Ân chỉ là kẻ nhập xác và sống lại cuộc đời sau đó của Hàn Tuyệt thôi.

Vài tháng sau...

Hàn Tuyệt và Diệp Lâm vẫn theo thói quen đã dậy từ sớm. Hàn Tuyệt vỗ vai Diệp Lâm nói :

"Hôm nay hai huynh đệ ta sẽ cùng nhau lên núi đón củi. Suốt mấy tháng qua đệ cơ cực nhiều rồi. Ta xin lỗi."

Diệp Lâm nhìn thấy hắn thế mỉm cười đáp :

"Cũng là huynh đệ một nhà giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn là lẽ thường tình huynh đừng khách sao."

Sau đó hai huynh đệ khoác vai nhau cùng đi lên núi đón củi. Đến khoảng trưa hai huynh đệ dừng chân dưới con suối trong nghỉ ngơi. Hàn Tuyệt thấy thế liền ra suối rửa mặt và uống nước. Lúc này đây Hàn Tuyệt nhìn xuống suối ngắm nhìn gương mặt của hắn hiện tại.Hàn Tuyệt nhìn xuống suối trông thấy gương mặt mình gật gù đáp

"Trong tên Hàn Tuyệt này phế vật nhưng được cái cũng điển trai đấy chứ a."

Xong hắn lại ngắm nhìn cơ thể của mình lướt qua 1 vòng lại tấm tắc khen ngợi :

"Đã thế thân thể cao ráo tầm mét tám, cơ bắp săn chắc khá vạm vỡ."

Diệp Lâm nhìn thấy thế cũng thắc mắc hoài nghi nhưng cũng im lặng ăn tiếp mà không nói gì.

Vài hôm sau...

"Diệp Lâm, đệ chuẩn bị tư trang đi hai huynh đệ ta cùng lên trấn đổi củi. Sẵn tiện ta sắm cho đệ vài đồ dùng mới."

Hàn Tuyệt nhìn Diệp Lâm cười bảo.

Diệp Lâm dù không phải lần đầu lên trấn nhưng là lần đầu nghe ca ca mình bảo sẽ sắm đồ cho hắn, hắn hạnh phúc không thôi. Liền gật đầu chạy vào thay quần áo. Hàn Tuyệt thấy vậy cũng cười theo.

Một lúc sau Diệp Lâm đi ra hắn vác vài ba bó củi đi lẽo đẽo theo sau. Hàn Tuyệt thấy thế cũng không nói gì mà cũng chỉ lắc đầu cười. Chỉ có hai huynh đệ nên Hàn Tuyệt khá cưng chiều và yêu thương vị đệ đệ này. Dẫu sao mẹ Hàn Tuyệt đã mất tích không rõ sống chết, mẹ của Diệp Lâm vì bạo bệnh mà qua đời. Chỉ còn lại hai huynh đệ nương tựa vào nhau kiếm cuối đổi gạo để sống sót qua ngày.

Từ lúc xuất phát cho đến khi đến được Vô Luật Trấn là một phần tư ngày đương tương đương khoảng 6 tiếng cuốc bộ. Đi đến cổng trấn Hàn Tuyệt như thường lệ đưa vé thông hành cho binh lính kiểm tra. Sau khi kiểm tra xong thì Hàn Tuyệt cùng Diệp Lâm vào thành không gặp bất trắc nào.

Vô Luật Trấn là một thị trấn không quá rộng lớn là nơi trung gian giữa tuyến đường đi sang các thành trì lớn khác nên thương lái và người dân ra vào khá tấp nập và đông đúc. Vô Luật Trấn cách Băng Thiên Thành rất xa hơn 10 ngày đường nên Hàn Tuyệt rất an tâm sinh sống.

Sau khi đi đổi củi lấy tiền và quanh trấn mua sắm những thứ cần thiết để nuôi sống hai huynh đệ. Diệp Lâm cũng sắm cho mình và Hàn Tuyệt được hai cây rìu mới để phục vụ cho việc tìm củi của hai anh em được thuận tiện hơn.

Hàn Tuyệt khá bất ngờ khi thấy Diệp Lâm lại biết nghĩ cho hai huynh đệ mà không mua cho bản thân. Sau khi thấy cảnh này Hàn Tuyệt lại tăng thêm thiện cảm cho người đệ đệ này, hắn thề với lòng sẽ chăm sóc tiểu đệ này tốt hơn sẽ không để đệ đệ này phải chịu khổ vì hăn quá nhiều. Song song đó hắn vẫn muốn tìm thấy mẹ của hắn ở kiếp này.

Mua sắm xong thì trời cũng đổ về chiều hai huynh đệ hắn quyết định ở lại trấn và thuê một phòng trọ tá túc qua đêm. Dù sao thì hai huynh đệ hắn không có linh lực thì đi đêm gặp bọn cướp có linh lực cướp thì chỉ có nước chịu trận.

Sáng hôm sau...

Hai huynh đệ hắn trả phòng và thu gom đồ dùng lên đường trở về căn chồi tồi tàn cạnh chân núi của hắn và Diệp Lâm. Về đến nhà tranh thủ trời còn sớm hai huynh đệ rủ nhau đi đốn củi.

Ở khu núi rừng này về đêm yêu thú sẽ bắt đầu đi săn mồi và tìm thức ăn nên hai huynh đệ hắn hầu như đều đi đốn củi và trở về từ chiều sớm. Nhưng hôm nay Hàn Tuyệt đợi mãi không thấy Diệp Lâm trở về. Trong lòng hắn bắt đầu sinh ra bất an, hắn bắt đầu đi tìm kiếm khắp những nơi đệ đệ hắn thường đốn củi. Nhưng tất cả những nơi đó đều không có.

Hắn bắt đầu hấp tấp hơn vì trời đã gần về tối. Hôm nay hắn liều mạng chạy vào tận nơi có yêu thú hoạt động vào ban ngày.

XÀO XẠC XÀO XẠC

Hắn vừa bước vào đi tầm chục bước thì ở lùm cây phía trước hắn lao xao. Hắn hoảng sợ và nâng cây rìu lên chắn trước mặt. Tiếng lùm cây càng lúc càng to. Hắn bắt đầu đi lùi lại từng bước từng bước.

Trong lùm cây bước ra là một con Yêu Hổ. Hắn run lên bần bật không phải vì sợ mà run lên vì thứ hắn thấy trên miệng con Yêu Hổ. Miệng con Yêu thú đang ngậm một thân ảnh. Đúng là một thân ảnh, thân ảnh ấy chính là Diệp Lâm đệ đệ của hắn hiện không rõ sống chết.

Hàn Tuyệt hắn máu điên lên, thân là phàm nhân nhưng hắn vẫn thua kém một con Hổ bình thường huống gì trước mắt là một con Yêu Hổ có Tu vi Luyện Khí Sơ Ký đó một trời một vực. Nhưng hắn vẫn không trùn bước hắn lẫn cắm đầu lao lên.

LẠCH CẠCH LẠCH CẠCH.

Bỗng lúc này trong đầu hắn có vang lên tiếng máy móc vang lên nhưng hắn bây giờ không quan tâm, điều hắn quan tâm bây giờ là chém chết con hổ trước mắt để cứu vị đệ đệ yêu quý của hắn.

XOẸT

Con hổ đầu lìa khỏi cổ. Mặc dù hắn chưa hề chém tới. Hứng sửng người lại phút chốc, sau đó lại dáo dác nhìn xung quanh xem ai đã làm điều đó.Không để hắn chờ lâu từ phía trong rừng cây có một người dáng vóc khá cao thân mang hắc y trùm kín đầu đi ra.

Nhìn sơ qua thì bộ hắc y khá rộng chất liệu khá rộng. Dưới ánh trăng đêm có thể nhìn thấy dáng dấp phía sau lớp hắc y đó là thân hình của một nữ nhân.

Nữ thân này thấp hơn Hàn Tuyệt một xíu cao chừng mét bảy. Ngực đầy đặn không quá to cũng không nhỏ. Mông cũng nở nang đầy đặn hơi vểnh trông khá to. Trên gương mặt có lớp vải che lấy có thể nhìn thấy mờ nhạt gương mặt.

Hàn Tuyệt nhìn qua một lượt đánh giá nữ nhân này.

Lúc này nữ nhân hắc y dùng thần thức đánh giá Hàn Tuyệt sau đó lại mở miệng nói :

"Thân đã là phế vật không có linh lực lại đi vào rừng đêm hôm như này, thấy yêu thú không sợ lại muốn lao vào để cứu đệ đệ của ngươi. Không sợ chết sao ?!"

"Đa tạ cô nương ra tay cứu giúp, thân ta phế vật dù vậy vẫn mang một xíu hy vọng có thể cứu đệ đệ mình dù có chết cũng mãn nguyện."

Nghe hắc y nhân nói phế vật tuy vậy Hàn Tuyệt vẫn điềm tĩnh đáp lại như đã quen với điều này.

"Ta đánh giá cao sự can đảm đấy của ngươi. Nhưng ngươi nên biết thực lực của mình tới đâu đừng quá ảo vọng. Trời cũng tối rồi ngươi nên dìu đệ đệ ngươi về và nhanh chóng cứu chữa cho hắn mau lên đấy. Hẹn ngày gặp lại !"

Nói xong nữ hắc y nhân quăng cho hắn một bình đan dược. Rồi lao đi mất hút.

«KENG! Nhận thông tin ký chủ thành công.»

Nữ Hắc Y nhân vừa đi thì trong đầu hắn lại có tiếng máy móc vang lên.

"ĐÙ ! Vậy mà ta lại thức tỉnh Hệ Thống!"

Hắn ngạc nhiên, không ngậm được mồm mà hốt ra thành tiếng.

Tuy vậy hắn kiềm nén sự tò mò trong lòng điều quan tâm trước mắt của hắn bây giờ là cứu vị đệ đệ của mình và sống sót trở về.