Chương 57: Mơ

---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---

Khi bóng đêm bao trùm, mờ nhạt có tia Thần Lực len lỏi thấp sáng một con đường trong bóng tối bao la bất tận, sự lạ lùng khiến Minh Nhân nhíu mày, thân vô thức hắn bước đi tiến đến cuối con đường.

Mỗi bước chân, mỗi hơi thở của hắn điều khiến những thứ to lớn phía sau màn đêm kia thức giấc, nhưng đôi mắt đỏ ngầu đầy uất hận hay mờ nhạt những cái cúi đầu đầy kính trọng.

Không có quá rõ sự hiện diện, những thứ hắn thấy chỉ đơn giản là đôi mắt và đôi bàn tay bao phủ bởi hào quang từng màu sắc khác lạ.

Chân hắn dẫn tiếp tục bước, càng bước gần tới cuối con đường thì những âm thanh kỳ lạ ngày một nhiều, nhưng tiếng khụy gối một cách đột ngột.

Ai đó thân quen đang nhìn hắn, quỳ trước hắn...

Thình thịch-!

Phút giây hắn khựng lại, quả tim hắn đau thắt lại một cách lạ lùng rồi đôi hang huyết lệ chảy dài một cách vô thức.

Đôi môi hắn run rẩy khi cái đầu dần cúi xuống khiến tâm can hắn vụn vỡ như những mảnh thủy tinh, thời gian bắt đầu trôi qua lại để hắn có thể nhìn rõ mọi thứ...

Tuyết Nhiên đang nằm trong tay hắn với một thanh kiếm cắm chặt vào tim, khuôn mặt nàng đau đớn và không cam tâm đưa tay sờ lấy mặt hắn trước khi tàn thành cát bụi.

' Không...không! Dừng lại! Dừng lại cho ta!!! ' Minh Nhân cõi lòng gào thét, thân thể bất động nhìn sang thì...Minh Nghi, Yên Yên, Lệ Na, Lạc Dao Dao...những đôi mắt vô hồn nằm trên đất, họ đang dần tan biến.

Thân thể bất động, Minh Nhân không thể tự ý di chuyển, hắn nhận ra quyền kiểm soát cơ thể này không thuộc về hắn,....hắn chỉ là một khán giả trong bi kịch này mà thôi.

' Không! Mau cứu họ!? Mau cứu...họ...ngươi làm cái quái gì thế hả???? ' Minh Nhân đôi hàng lệ chảy dài, hắn khóc thét rồi quỳ xuống trong bóng tối vô định.

Cùng lúc, cơ thể này cũng gào lên tỏa ra uy áp màu xám chấn nát không gian xung quanh khiến vỡ thành từng mảnh, Thiên Địa biến sắc rồi rung chuyển dữ dội.

Tầm nhìn của Minh Nhân phút giây được đưa tới một điểm khác, điểm có thể nhìn thấy toàn cảnh cơ thể này. Không phải hắn, tuyệt đối không phải, đây là một kẻ hoàn toàn xa lạ nhưng đôi mắt này...

Minh Nhân vô thức nhìn lên bầu trời, nó đang vụn vỡ, từ mảnh đen tối tăm của không gian, sinh vật to lớn xuất hiện.

' Thượng Cổ Ma Côn? ' Minh Nhân giây lát gọi lên tên của sinh vật này trong tiềm thức.

Thượng Cổ Ma Côn vừa xuất hiện đã tiếp tục phá nát không gian lao xuống chỗ kẻ kia đang đứng rồi chấn động lớn nó hòa thành Giáp Trụ màu đen tuyền che kín cơ thể hắn.

Khí tức tà ác bao trùm lấy cả cơ thể, đôi mắt màu hổ phách lóe lên tia sáng rồi Kẻ kia đưa tay gọi ra một một cây Hắc Thương xong đạp đổ hư không xuyên qua một cánh cổng mà tiến tới.

Thình thịch-!!

Kỳ lạ, tim hắn lại đập mạnh và quặn thắt, hắn không có cơ thể ở đây những lại cực kỳ đau đớn...

Bóng đêm lại tiếp tục bao trùm cho tới khi hắn nhìn thấy một viễn cảnh khác.

Tại một không gian vô định phút giây xuất hiện một hòn đảo lớn bay lơ lửng trong hư vô chỉ một màu tối đen cùng những đợt Tử Lôi hung bạo sẵn sàng xé xác bất cứ kẻ nào.

Tầm nhìn của Minh Nhân tiến sâu hơn vào hòn đảo, khi mọi thứ chân thật để hắn kịp nhận thức thì, bản thân hắn lặng người với đôi mắt ngỡ ngàng.

Một cuộc chiến...một cuộc chiến tranh giữa đen và trắng khi một bên đen đỏ với khí tức cuồng bạo chết chóc thì bên còn lại trắng tinh với hào quang kim sắc bao phủ.

Một bên đầy rẫy những sinh vật lạ lùng thì bên còn lại gần giống với nhân loại xong lại có cánh ở lưng.

' Thần...Ma...? ' Minh Nhân tiếp tục vô thức thốt nên lời.

Số lượng binh lính là ngang nhau khi Ma Thần Tộc có 50 vạn quân thì Thần Tộc cũng vừa đủ 50 vạn quân lính. Đôi mắt Minh Nhân lần nữa vô thức nhìn về đầu chính tuyến, hai kẻ hết sức cường đại đang đối mặt nhau.

Ma Thần Vương - Huyết Tử và Thần Cơ - Thiên.

Ma Thần Vương - Huyết Tử có khuôn mặt cực kỳ tiêu soái, mái tóc đỏ chạm lưng, cặp sừng đen ở hai bên đầu và vóc dáng cân đối săn chắc.

Trong khi khuôn mặt của Ma Thần Vương cực kỳ rõ ràng thì Thần Cơ lại cực kỳ mờ nhạt, mờ nhạt như thể chính đôi mắt này của Minh Nhân đang cố chối bỏ và xóa nàng khỏi tầm nhìn của nó vậy, nó không muồn nhìn thấy khuôn mặt này...

Minh Nhân đầu óc bắt đầu trống rỗng, nó đau lên một cách khó tả trước khi hắn hét lên đầy điên loạn, tầm nhìn của hắn kết thúc để nhường chỗ cho sự Hủy

Diệt.

Trước khi hai quân Ma-Thần kịp lao vào nhau hỗn chiến thì bầu trời tối đen như mực với những đám mây xoắn lại một cách bất chợt.....

Hắc Thiên Lạc từ bầu trời giáng xuống đầy uy mãnh, một thương hắn cắm mạnh xuống đất đẩy bay hơn 26 vạn quân của hai bên lên không trung trước khi tay quét ngọn thương tạo nên bạo nộ xé nát từng kẻ ở trên không.

Một mảnh máu tanh, binh lính hai bên tái xanh mặt mày điên cuồng lùi lại, một số kẻ tay run rẩy làm rơi cả vũ khí.

Hắc Thiên Lạc xuất hiện đẩy cục diện hai bên vào ngõ cụt, không cần phải hỗn chiến, một mình hắn cũng đủ quét sạch tất cả những kẻ ở đây.

Thần Cơ - Thiên giây phút nở nụ cười lạnh lẽo nhìn Ma Thần Vương - Huyết Tử trước khi Hắc Thiên Lạc một thân một Thương lao vào giữa 24 vạn quân binh của Ma Thần Tộc chém giết điên cuồng.

Hóa Thân Tàn Bạo Và Điên Loạn, hắn bây giờ là Chiến Thần vạn binh không địch lại, một cái quét thương khiến không gian vỡ nát rồi vô số thi thể không đầu của binh lính Ma Thần Tộc xuất hiện.

Nhìn thấy binh sĩ chớp mắt bị quét sạch Ma Thần Vương - Huyết Tử gào thét rồi nói gì đó trước khi tay hắn hiện hai quả Huyết Vương Bạo Cầu lao về phía Hắc Thiên Lạc.

Về phần Hắc Thiên Lạc, trong bộ Ma Côn Thần Giáp hắn cười điên loạn với huyết thần dịch tuôn chảy khắp thân. Đau khổ, đau đớn, bi thương, buồn bã, hối hận, hận, cô đơn......

" Ha...ha! Ha-hahaha-hahaha!!!! " Hắc Thiên Lạc cười đến không gian đổ vỡ, cười đến mặt đất suy vong rồi cùng lao lên với ngọn Hắc Thương.

Ma Thần Vương - Huyết Tử và Hắc Thiên Lạc chạm mặt nhau với sát chiêu mạnh nhất làm nổ cả Nửa Hòn Đảo Chân Thần.

Không gian bắt đầu nứt nẻ rồi sụp đổ từng mảnh, từ sự suy vong Hắc Thiên Lạc bước ra với từng mảnh vỡ của Ma Côn Thần Giáp.

Huyết Thần Dịch rơi rớt, hắn giờ đây yếu ớt đến đáng thương, tay siết chặt ngọn Hắc Thương hắn cởi bỏ mũ Trụ lộ ra khuôn mặt nứt nẻ cùng đôi mắt đầy oán hận.

Binh Lính Thần Tộc giờ đây nhận ra Hắc Thiên Lạc đã thắng liền nở nụ cười rạng rỡ, tiếng tung hô chiến thắng vang lên với khuôn mặt đau buồn của Thần Cơ - Thiên.

Lê từng bước nặng nề rồi giây phút vụt mất, hắn xuất hiện với sự tuyệt diệt của binh sĩ Thần Tộc, sợ hãi gào thét cầu cứu Thần Cơ nhưng rồi từng kẻ...từng kẻ một, không ai sống sót.

Mọi thứ diễn biến như một đoạn Video được tua nhanh, chiến trường giờ đây chỉ còn nửa xong cũng chỉ còn hai kẻ.

Hắc Thiên Lạc và Thần Cơ - Thiên.

Hắc Thiên Lạc tay siết chặt cổ Thần Cơ - Thiên đưa lên cao, nàng ta hoàn toàn không chống cự, không vẫy vùng hay có bất cứ hành động kháng cự nào.

Đôi mắt nhắm lại với vẻ mãn nguyện, nụ cười hạnh phúc nàng ta chấp nhận mệnh của bản thân nhưng....

" Thiên, ngươi thắng rồi... " Hắc Thiên Lạc giọng nói xé nát tâm can bởi sự bi thương.

Buông tay, hắn quay lưng rời đi...

" Thiên Lạc... " Thần Cơ đôi mắt lệ chảy dài gọi tên hắn.

" Đừng gọi tên ta!!? Người vừa lòng rồi chứ? Ngươi trả được thù rồi chứ? Ngươi vì một chữ Thù mà giết chết vợ con ta!? Ngươi gì chữ Thù mà bán rẻ Tình Yêu ta dành cho ngươi!? Ngươi vừa lòng rồi chứ Cổ Thiên Thiên!!!! "

Hắc Thiên Lạc hét lớn tay xoay ngọn thương đâm nát Thần Tâm của bản thân.

" Hắc Thiên Lạc!?? Ngươi... "

" Tốt rồi, giờ ngươi là kẻ Duy Nhất. Ta tội...nguyện...mong ước của ngươi, hahaha-hahaha!!! " Hắc Thiên Lạc tay xé toạc hư không rồi biến mất với nụ nổ kinh hoàng đẩy mọi thứ trở về với thực tại.

Minh Nhân giật mình tỉnh dậy, mồ hôi đẫm trán với tia máu bên khéo miệng.

" Mọi thứ chỉ là một giấc mơ... " Minh Nhân ngồi dậy lưng tựa vào đầu giường lẩm bẩm.

---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---