---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---
" Ngươi...Ngươi! "
" Ta thế nào? Cô bây giờ là người của ta, ngoan ngoãn một xíu. "
" Ai là người của ngươi! Ta có chết cũng không làm người của tên biến thái ngươi!!? "
" Bướng bỉnh phết nhỉ? Đúng bản chất Đại Tiểu Thư nhể? Đã vậy ta sẽ nói cho cô biết một viễn cảnh về tương lai của cô... "
Minh Nhân cười ma mị, hắn như thế khiến Lạc Dao Dao phút giây si mê mà rơi vào trạng thái bối rối.
' Ta làm sao thế này, tại sao...lại không... '
Lạc Dao Dao chưa nghĩ xong liền bị Minh Nhân bế lên rồi đặt ngồi trọn trong lòng hắn, phút giây cô cảm giác như kẻ này rất to lớn còn mình lại vô cùng nhỏ bé, vô lực chống cự.
" N-Ngươi, định làm gì...? "
" Ôn chuyện uyên ương với cô. "
" Uyên, uyên ương!? Ăn nói hàm hồ, mau thả ta ra, ta nhất định...phải...giết...ngươi... "
Lạc Dao Dao im bặt bởi cái liếc nhìn đầy chết chóc của Minh Nhân, nàng ta sợ hãi mà ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn như một chú mèo nhỏ.
" Để ta vẻ cho cô một viễn cảnh sâu xa, một viễn cảnh mà đại Tiểu Thư như cô phải ra đường sống khi ta tung những bức ảnh này lên, he he! "
Minh Nhân tay lấy ra chiếc điện thoại với vô số bức ảnh khỏa thân của Lạc Dao Dao.
" Ngươi! "
" Chính xác, ta tống tình cô đấy rồi thế lào? Hehe! Ta tự hỏi nếu Lạc Gia biết việc này sẽ ra sao? Con gái yêu quý, đương kim đại Tiểu Thư, cành vàng lá ngọc bị ta vấy bẩn? "
" Gia Gia nhất định giết ngươi!? "
" Ừm. Rồi thì sao? Cô sẽ thế nào? Đừng nghĩ ta không biết, Lạc Dao Dao cô không phải đứa con gái duy nhất ở Lạc Gia, cô còn em gái nha~ thất tiết thì ta xem Lạc Gia xử lý cô ra sao? Liệu có tống cô ra đường?, không có tiền liền phải đến Bar làm...Gái Điếm không? Chặc Chặc~! Lúc đó không phải ta mà toàn bộ nam nhân a, ai ai cũng sẽ đâm chết cô! "
Minh Nhân nở nụ cười tàn bạo, từng lời từng chữ hắn rót vào tai Lạc Dao Dao những viễn cảnh đen tối nhất của nàng, run rẩy, Lạc Dao Dao sợ hãi.
" Đừng...ta không muốn... "
Lạc Dao Dao cánh tay run rẩy nắm lấy vạt áo Minh Nhân, nàng ta là bị hắn dọa cho sợ chứ viễn cảnh này có thể nhưng cũng không có thể xảy ra.
Minh Nhân chỉ là đang tâm tư chơi đùa với Lạc Dao Dao mà thôi, chính hắn mới là cơn ác mộng của cô vào lúc này, sự thất tiết với một kẻ hạ đẳng khiến Lạc Dao Dao lu mờ lý trí, nàng ta là quá sợ để có hướng suy nghĩ thấu đáo và tất nhiên đây là con mồi non nớt của Minh Nhân.
" Haha...! Coi Lạc Tiểu Thư kia, bị ta dọa sợ rồi~! Ta đùa thôi, ta không bỏ cô một mình đâu~ nhớ nghe lời nha, Lạc Gia cô nhỏ bé với ta lắm. "
Minh Nhân đôi mắt tràn đầy sự tin và bá khí, hắn đôi tay nhẹ nhàng nâng người Lạc Dao Dao lên cao như người lớn nâng một đứa trẻ.
Phút giây Lạc Dao Dao rùng mình bởi nụ cười hiền lành của tên Ma Đầu trước mặt.
---×---
Nhiệm vụ của Lạc Dao Dao hoàn thành, Minh Nhân cuối cùng cũng được giải thoát khỏi cái nhiệm vụ khó khăn và đầy tội lỗi này.
Hắn không phải Thần thánh mà chỉ cái ánh nhìn liền khiến một cô gái yêu hắn, xong đằng này đã hiếp rồi còn phải vỗ về nàng ta? Làm kiểu nào? Có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra hướng giải quyết rồi đành chơi luôn luật rừng ' Nhược nhục, cường thực ' với nàng ta, rất may mắn là nàng ta dù là đương kim đại Tiểu Thư nhưng tâm tính vẫn chỉ là đứa con gái mới lớn, vẫn có những thứ mà nàng ta sợ hãi.
Lái xe, Minh Nhân cuối cùng cũng về tới nhà, tay vừa mở cửa Minh Nhân đã bị Minh Nghi ám toán. Nàng ta lại chơi trò tập kích bất ngờ, lần này chớp nhoáng với thân pháp quỷ dị Minh Nghi áp sát Minh Nhân rồi đánh ra một chưởng.
Minh Nhân nhìn qua đôi mắt chớp động đầy nghi hoặc, nàng ta rốt cuộc lấy đâu ra thân pháp này? Hắn cũng là đang định chủng bị cho nàng ta và Tuyết Nhiên một quyển công pháp...
" Tiểu Nhân tiếp chiêu! "
Minh Nghi khuôn mặt đại hiệp trượng nghĩa cứu nhân độ thế vung chưởng đánh tới. Minh Nhân cũng là thở dài xém chút phì cười với cô nàng thích đọc tiểu thuyết và xem phim chưởng này, Võ Đạo thật sự là không thể sánh ngang với Tiên Đạo nhưng còn phải áp dụng vào tùy trường hợp.
Túm lấy cổ tay Minh Nghi, Minh Nhân cười hiền lành rồi dùng nội lực bao quanh Chân Khí từ chưởng của nàng thành quả bóng rồi ném thẳng lên trời.
-Uỳnh!!!...
Tiếng nổ vang nhưng hoàn toàn không lửa không khói, bầu trời vậy mà thủng một lỗ do những đám mây bị vụ nổ làm tán biến gần hết.
" A! Ăn gian! Ăn gian! Không tính...em muốn đánh lại!! "
" Em cũng biết vừa trộm vừa la nhỉ? "
Minh Nhân bế Minh Nghi lên tay rồi bẹo má nàng một cái.
[ Minh Nghi (TM: 100) - Đẳng Cấp: Luyện Khí Tầng 5. ]
Minh Nhân mặt vẫn lạnh nhưng mắt thì giật liên hồi, hắn muốn bỏ Võ Đạo mà chạy qua Tu Chân với hai nàng ta quá. Dễ dàng như này, hắn cũng muốn!
Hôn Minh Nghi một cái, đầu lưỡi quấn quýt lấy nàng ta vài phút rồi mới chịu buông thả, hai má hồng hồng Minh Nghi e thẹn cúi đầu.
" Toàn bắt nạt người ta... "
Minh Nhân nghe xong một câu mắt liền giật liên hồi, bắt nạt á? Hắn còn sợ sau này là bị nàng ta đè đầu cưỡi cổ ấy, đứa em gái này cũng quá đáng sợ đi.
" Tiểu Yêu nói anh biết em học Bộ Pháp này từ ai? "
Minh Nhân hỏi, Minh Nghi nghiêng đầu ngẩn ngơ.
" Anh, anh không được Sư Phụ dạy sao? "
" Sư Phụ? Ta làm gì có Sư Phụ? "
" Không thể nào! Vậy lão nhân gia kia là ai? Ông ta nói là Sư Phụ của anh nha, còn dạy Mẹ kiếm pháp. "
Minh Nhân nghe xong mắt chớp động, đi theo hướng chỉ tay của Minh Nghi vào trong hắn nhìn thấy một khuôn mặt lạ mà quen a.
[ Độc Tử Ngạo - Đẳng Cấp: Tông Sư (Sơ Kỳ) ]
Nhìn qua người này Minh Nhân đặt Minh Nghi xuống rồi xoa xoa thái dương với cái nhìn ngơ ngác của nàng ta.
" Không phải sư phụ sao? "
" Đi pha cho anh ấm trà đi. "
" Ừm... "
Lão Nhân này tại sao không chết đi cho rãnh nợ, đó chắc chắn là suy nghĩ của Minh Nhân lúc này. Độc Tử Ngạo chính là cái lão nhân trong nhà giam được hắn nối lại Kinh Mạch lần trước...
" Sư Phụ~ lâu rồi không gặp nha~~! "
Minh Nhân chạy tới với nụ cười thân thiện và đầy vui mừng khi gặp lại Sư Phụ~ của mình.
Độc Tử Ngạo thân mon men nhấp tách trà nghe được một giọng ẻo lả liền phun ra hết, quay lại thấy Minh Nhân đã chạy tới căng tràn sức sống, lão đôi mắt lệ nhòa vì cuối cùng cũng gặp lại được đồ đệ của mình nhưng...
Nụ cười trên môi lão vụt tắt.
" Này tên tử thối!?? Ngươi chào đón Vi Sư tại sao tay lại cần súng hả!?? "
" Sư Phụ~ lại ôm cái nào! "
" Bỏ súng xuống tên ôn thần này!?? "
Chíu! Chíu! ( Tiếng súng )
" Đau! Đau! Ngươi bắn vào mông lão phu rồi!? Đồ đồ Nhi bất kính!!! "
" Chết đi Lão Già!! Tông Sư Sơ Kỳ như Lão cũng muốn làm Sư Phụ ta?? "
" Bỏ súng xuống, có gì từ từ nói! Quân tử động khẩu không độn- "
Chíu! Chíu! Chíu! ( Tiếng súng )
" Ta hối hận rồi, tại sao lúc đó không giết lão luôn...à mà thôi, bây giờ giết cũng đâu có muộn. "
" Ui ui ui, đau lắm đấy thằng ôn dịch này! Ngươi không biết kính trọng người già à?? "
" Đéo nhá! "
Chíu! Chíu! Chíu..! ( Tiếng Súng )
---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---