Chương 47: Món Chính

---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---

Trở lại với căn phòng hoan lạc, Minh Nhân lúc này mon men mặc lại đồ, nhìn qua là Alice đang rũ rượi nằm trên ghế với dòng tinh dịch chảy thành dòng từ l-n nàng tràn ra.

Không có gì gọi là thỏa mãn, Minh Nhân cũng chỉ đơn giản là khởi động bản thân chút ít mà thôi. Nhìn về phía cửa phòng, Minh Nhân nở nụ cười rồi dùng chiếc khăn che ngang phần dưới của Alice với lời nói ma mị hắn rót vào tai nàng sự kinh tởm đến rợn người.

" Cô giáo, cô kết hôn rồi sao? "

Minh Nhân cười đầy nham hiểm, hắn nâng bàn tay phải Alice lên xoa xoa chiếc nhẫn mà nàng ta đeo ở ngón áp.

" Chồng cô không thỏa mãn được...cô? "

" ...K-không...phải...haa... "

" Đừng tự dối lòng nữa, sự thật vẫn là sự thật...đây sẽ là bí mật của chúng ta chứ? Em có nhiều hơn một tấm ảnh đấy~~ "

Minh Nhân đưa điện thoại lên mặt Alice với những bức ảnh cô dâm loạn chạy qua lại.

" Em...xóa...nó đi... "

" Không được, em con phải dùng nó để làn bảo hiểm nha, cô mà trở mặt thì em còn cái mà hủy hoại cô~~ "

" Em..! "

" Cô giáo, luôn sẵn sàng phục vụ. Cứ tìm đến em bất cứ khi nào ai đó không thỏa mãn được cô~~ "

" °°° °°° "

Minh Nhân nở nụ cười rồi vuốt ve khuôn mặt của Alice một cách đầy thích thú, hắn quay lưng bỏ đi để lại cho Alice một ảnh tĩnh mịch, hướng ra mở cửa Minh Nhân phút giây nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt nữ đang nhìn hắn một cách ngơ ngác.

" Các cậu tò mò sao? "

Minh Nhân nở nụ cười lương thiện và cái khí chất dễ gần tỏa ra khiến bao nữ sinh ở trước mặt ngất ngây.

[ Mê Hoặc Level Up! ]

[ Mê Hoặc Level Up! ]

Bỏ qua tiếng thông báo của hệ thống, Minh Nhân nhìn về phía mấy nữ sinh phút giây hắn làm họ bối rối với nụ cười ngượng ngùng.

" aha-haha! Bọn tớ chỉ tò mò...cậu làm gì cô Alice mà khiến cô ấy rên rỉ như vậy? "

Nữ sinh vẻ bối rối gãi đầu, khuôn mặt nàng ta cúi xuống rồi đỏ lên bởi xấu hổ.

Nở nụ cười Minh Nhân hướng ngón tay cái vào trong phòng, nhìn vào, những nữ sinh ở cửa liền bị đánh lừa bởi sự mê mẩn từ khuôn mặt của Alice, họ lập tức hiểu lầm rằng Minh Nhân đã massage cho nàng ta sung sướng mà rên rỉ.

" Đùa sao? Cô Alice khó tính như vậy..."

" Minh Nhân! Minh Nhân! Tớ cũng muốn được Massage! "

" Tớ cũng thế! "

" Này đừng chen lấn chứ? "

Minh Nhân nở nụ cười rồi hạ nhiệt đám đông, hắn bắt đầu thực hiện âm mưu đen tối của bản thân một đầy thầm lặng, mục tiêu chỉ có một, Lạc Dao Dao.

Về phần những nữ sinh ở phòng Massage chỉ 10 phút là hắn đã khiến các nàng ta rũ rượi nằm dài trên ghế, Skill Massage của hắn sớm đạt Lv.max nên tay nghề cũng được sánh ngang với cả một bậc thầy chưa kể hắn lại có thể Skill Châm Cứu phụ trợ thêm về huyệt đạo, khiến một con người cảm thấy sung sướng thoải mái là việc nhắm mắt hắn cũng có thể làm được.

Nơi thiếu khách như phòng Massage phút giây trở nên náo nhiệt, lúc đầu là nữ sinh, sau lại kéo đến một đám nam sinh rồi cuối cùng là đội bóng bóng nữ của trường.

Mọi thứ điều rất trơn tru, kẻ vào mệt mỏi ra thì khuôn mặt sung sướng, hồng hào đầy sức sống. Chớp mắt đã gần giữa trưa, Minh Nhân vẫn kiên nhẫn như một kẻ săn mồi, một con nhện khi đã giăng tơ thì việc còn lại là chờ đợi, chờ đợi con mồi xấu số mắc phải sợi tơ nhỏ bé nhưng đầy cứng cáp, và rồi...kết liễu con mồi bằng cách đau đớn nhất.

Trong khi mọi thứ rơi vào yên lặng và vắng vẻ thì phút giây có sự hiện diện của vài khuôn mặt quen thuộc, nhận thấy tiếng bước chân Minh Nhân dùng chiếc khăn quấn lên trán tạo ra lớp vỏ bọc ngụy tạo cho bản thân.

Người đến không ai khác, nàng ta chính là Hội Trưởng Hội Học Sinh, Lạc Dao Dao. Khuôn mặt nàng ta có vẻ mệt mỏi, đến đây chắc chắn vì lời bàn tán của những học sinh kia.

Minh Nhân đôi mắt híp chặt với nụ cười nham hiểm, Hội Trưởng Hội Học Sinh vốn rất lắm công nhiều việc, từ việc tổ chức tới quản lý gần như một tay Lạc Dao Dao lên ý tưởng và thực hiện, áp lực là rất lớn sự mệt mỏi về mặt tinh thần chắc chắn sẽ khiến nàng ta tìm tới những chỗ này, xong Minh Nhân cũng là không ngờ tới ngay ngày đầu tiên giăng tơ nàng ta lại tìm tới và chui vào.

" Này cậu, nơi này vẫn còn người Massage chứ? "

Lạc Dao Dao hoàn toàn bị đánh lừa, nàng ta không nhận ra Minh Nhân bởi hai lý do, một là hắn dùng khăn quấn ngang trán, hai là hắn dùng Dịch Dung Phù sử đổi một ít các góc cạnh trên khuôn mặt.

" Tạm ngưng làm việc rồi nhưng Hội Trưởng thì có đặc quyền, mời đi lối này. "

Minh Nhân là không kiềm được thối quen cười vô thức của bản thân mà khiến Lạc Dao Dao hơi nhíu mày nghi hoặc, xong cũng là ngoan ngoãn đi theo Minh Nhân vào trong.

Lạc Dao Dao vừa bước qua cánh cửa phòng Minh Nhân liền kéo cửa đóng ầm lại, Lạc Thái đi phi sau cũng là một phen đau đớn khi mũi bị cửa đập thẳng vào đau đơn không nguôi.

Mặt mày nhăn nhó hắn cũng thật là muốn chửi thề xong nhìn thấy chiếc cửa có một phần gắn kính trong suốt có thể nhìn vào bên trong, khuôn mặt đỏ lên vơi sự thèm thuồng muốn nhìn trộm cơ thể ngọc ngà của Lạc Dao Dao hắn đưa mắt qua cái khung kính nhìn vào những ngay sau đó...

Cạch! Một tấm rèm được kéo xuống với dòng chữ " Cấm Nhìn ". Đọc xong Lạc Thái liền nhăn nhó mặt mày với vô số gân xanh nổi lên trên trán, xong cũng là hậm hực ngồi xuống ghế chờ đợi, hai tên vệ sĩ nhìn thấy một cảnh liền thầm cười rồi đứng hai bên cửa đợi chủ nhân của mình xong việc.

" Hội Trưởng mời cởi đồ, tôi sẽ vào trong lấy ít thuốc dưỡng da cho cô. "

Minh Nhân thong thả tiến vào bên trong, người hoàn toàn không thể hiện bất cứ cảm xúc nào. Lạc Dao Dao cũng cho đó là việc bình thường, nàng hoàn toàn không chút phòng bị mà cởi bộ đồng phục rồi nằm sấp trên ghế chờ đợi.

Minh Nhân ít lâu đi ra với mấy chai thuốc, tay kéo hai chiếc khăn che phần đầu và mông Lạc Dao Dao lại rồi điều chỉnh nhiệt độ trong phòng.

Tầm nhìn biến mất, Lạc Dao Dao hưởng thụ mà đôi mắt nhắm lại dưỡng thần. Lúc này, Minh Nhân tiếp tục từ cửa hàng hệ thống lấy ra bốn Cấm Âm Phù phi lên bốn góc tường, giờ thì hắn nó nổ súng liên thanh trong đây ba tên ngốc ở ngoài cũng chả nghe thấy gì.

Đổ thuốc lên lưng và chân Lạc Dao Dao, hắn lập tức khiến nàng hơi động cơ thể bởi sự mát lạnh từ thứ thuốc kỳ lạ của Minh Nhân.

" Tôi bắt đầu đây. "

" Ừm... "

Lạc Dao Dao giọng nhẹ nhàng, nàng hoàn toàn không nhận ra bản thân đang trước nanh vuốt của một con sói đói mồi.

Minh Nhân cười tới mang tai với đôi mắt híp chặt như loài cáo.

" E-he-he~! "

---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---