" Lớp Trưởng, dậy đi, tới nơi rồi... "
Minh Nhân tay nhẹ lây Yên Yên dậy, cô nàng cũng là thật khổ, sau vài pha móc cua của hắn thì liền thiếp đi, chính xác thì là ngất đi.
" Hửm? Minh Nhân...Hả!? A!! Buông ta ra!! "
Yên Yên vùng vẫy cố thoát ra khỏi Minh Nhân khi nàng ta chợt nhớ lại việc của vài phút trước, tuy nhiên nàng ta cũng chỉ là dừng lại ở việc vùng vẫy, việc một cái nữ nhân tầm thường như nàng đẩy bật Minh Nhân là không thể.
[ Yên Yên Thân Mật: 55/100 ]
" Này, đừng bướng. Sắp tới trạm rồi... "
" Mau buông ta ra. "
" Lúc nãy có nói thế đâu. "
" Ngươi-!! "
Cánh cửa bỗng mở, cũng là vừa lúc tới trạm, Yên Yên hậm hực liếc Minh Nhân một cái xong xuôi thì hắn mới chịu buông cô ra.
" Đi chết đi tên biến thái! "
Yên Yên hung hăng đá vào chân Minh Nhân một cái rồi rời đi, cùng lúc Minh Nghi đi tới.
" Hử? Đó không phải là Yên Yên sao? "
" Sao thế? Em quen cô ta? "
" Không quen, chỉ là trong khối nàng ta rất nổi tiếng. Học giỏi này, xinh đẹp lại con dịu dàng, lớp lớp nam nhân trong trường xếp hàng để tỏ tình với cô ta đó. Mà sao nhìn mặt cô ta vẻ giận dữ thế? "
" Không biết. Xuống qua không trễ giờ đấy. "
" Ừm... "
Minh Nghi liếc nhìn Minh Nhân rồi vội vã chạy theo, nàng ta hoàn toàn không để ý tới chỗ đứng của hắn một mảnh ướt át.
---×---
Trường học.
Nơi đây rộng lớn đông lúc, đôi lúc nhộn nhịp tiếng nói cười, Minh Nhân tạm biệt Minh Nghi ở dãy hành lang.
Trở lại lớp một hắn vẫn điềm nhiên như mọi khi, nơi đây vốn cũng là lớp cuối, thiên tài thì ít phản thiên tài thì có thừa. Hắn vốn là một tên mọt sách, học lực nói ra khoe khoang nhưng nhiều năm liên tục đứng top, dù thế hắn vẫn luôn bị lu mờ bởi cái tính không để ý ai, ăn mặc thì nhếch nhác, đầu tóc bù xù, nhìn thôi cũng rõ xấu.
Đó là trước kia, hôm nay khác hẳn, đầu tóc gọn gàng, khuôn mặt sáng sủa sạch sẽ...vừa bước vào lớp hắn đã lập tức thú hút ánh nhìn của không ít đồng học, đa phần là nữ.
Yên Yên vốn là lớp trưởng, nàng ta ngồi bàn đầu, nhìn thấy Minh Nhân liền có khuôn mặt né tránh, tặc lưỡi đầy khó chịu.
Minh Nhân lướt qua với nụ cười ma mị, Yên Yen cũng là một mảnh bị làm cho điêu đứng, nhòm học sinh nữ cũng một phen tá hỏa bởi vẻ đẹp trai bất ngờ của Minh Nhân.
[ Mê Hoặc Level Up! ]
" Đẹp trai quá~! "
" Minh Nhân đó hả-?? "
" Ping cao mất rồi... "
" Ta muốn xin tài khoản FB!! "
" Thường ngày vậy...giờ lại vậy...?? "
" Thật là không nhìn ra tên này là một cái soái ca. "
" Đúng là ẩn tàn... "
Bàn luận sôi nổi, có kẻ thích thì cũng có kẻ ghét, hắn đẹp trai đến bất ngờ thì đám nam sinh lại ghét hắn bất chấp.
Bình thường vốn chỉ cấm đầu vào sách, hắn hoàn toàn không có bạn bè, nay một bước lấn át tất cả nam sinh cùng lớp tất nhiên liền bị ghét.
Những tiếc học bắt đầu trôi qua một cách êm đềm, nơi đây vốn học thì ít úp mặt trên bàn ngủ thì nhiều, vốn là lớp đứng cuối, không có tiền đồ nên giáo viên cũng đặc biệt dễ tính, hoàn toàn không la mắng...
Giờ ăn trưa nhanh chóng đến, trong lúc định rời đi thì một cái đồng học tiến đến, kẻ này ăn mặc nhếch nhác, thân thể cao lớn, nhìn qua Minh Nhân liền nhận ra kẻ này.
" Hoàng Hùng? "
Minh Nhân ngạc nhiên nghiêng đầu giọng đầy nghi hoặc khi bị kẻ này chắn ngang lối đi.
" Con Mẹ Mày! Tên lão tử để cho mày gọi?! Nhìn mày không thuận mắt lâu rồi nay lại phô trương vịt hóa thiên nga, buồn nôn. Phi-!! "
Minh Nhân nhíu mày, hắn đã làm gì, đã làm gì đâu, nhìn qua đám nam sinh bàn tán sôi nổi, kẻ cười khinh miệt, kẻ hả hê xem kịch.
Nhìn phía bên, đám nữ sinh cũng tập trung lại quan sát đầy hứng thú.
" Tránh ra. "
Minh Nhân lạnh giọng.
" Muốn đi? Được thôi, chui qua đây không thì tao đánh gãy chân mày! "
Hoàng Hùng hả hê nói, hắn nơi đây thực tế là một cái đầu gấu hay gây sự đánh nhau, xong bên ngoài cũng là một cái tiểu tốt của một Hội lớn, ở đây chỉ dám kiêng dè chứ chưa từng có kẻ nào dám chống đối.
" Xem kìa... "
" Tên Minh Nhân này đúng là xui xẻo. "
" Chui qua háng của Hoàng Hổ? Mất Mặt. "
Tiếng luận bàn tiếp tục, Minh Nhân lúc này cũng là một mảnh ngơ ngác.
" Sao? Mày không dám!!! "
Hoàng Hùng hung hăng, tiến lại gần hắn túm lấy cổ áo Minh Nhân nhưng ngay sau đó tầm nhìn nghiêng 360° rồi đập mặt xuống nền đầy đau đớn.
Hắn to lớn, khỏe mạnh vậy mà bị một cái gầy gò mọt sách quật ngã, nhìn lại đám nam sinh liền im bặt, đám nữ sinh thì kinh ngạc há hốc mồm.
" Grr...Thằng chó!!! Tao phải phế- "
Hoàng Hùng xoa xoa mũi cau mặt gì đau đớn, thân lập tức đứng dậy hung hăng lao tới những tiếp tục ăn một cước vào giữa bụng. Đau đớn tới phọt nước ra sàn rồi ngã úp mặt bất tỉnh.
" Yếu thế? "
Minh Nhân đôi mắt lạnh lẽo liếc nhìn Hoàng Hùng rồi tiện chân đá cho hắn thêm một cú lăn tròn trên sàn nhà.
Một phen tá hỏa, đám nam sinh lặng im như tờ, đám nữ sinh thì ngây ngất bởi phong thái bad boy của hắn.
Một bên im lặng sợ hãi, một bên si mê cuồng tưởng, Minh Nhân bước hai ba nước chân đám đồng học liền tách sang hai bên nhường cho hắn một con đường.
Khi Minh Nhân rời đi tiếng bàn luận tiếp tục sôi nổi.
" Nhìn thấy không? Hắn quật ngã cả Hoàng Hùng đấy! "
" Con Mẹ Nó! Thằng này vậy mà biết Võ!! "
" Lâu nay cứ thấy nó úp mặt vào sách?? ĐM! Hóa ra là giả heo ăn thịt hổ. "
" Lần này có kịch vui xem rồi... "
" Hoàng Hùng chắc chắn sẽ gọi người tới, tao xem lúc đó nó còn oai được không. "
---×---
Minh Nhân rời đi để lại một mảnh bàn luận thích thú, không quan tâm lắm, hắn đánh tên kia thì cũng đã có sự chủng bị, việc có gọi người hay không cũng chả còn quan trọng nữa khi hắn biết bản thân mình tối cường tới đâu.
Tiến tới nhà ăn, Minh Nhân bất ngờ bắt gặp Yên Yên, nàng ta có vẻ đang loay hoay với túi tiền của bản thân.
Tất nhiên là nó biến mất, kẻ lấy nó chắc chắn là Minh Nhân, tiến lại gần Yên Yên hắn nở nụ cười trêu chọc.
" Mất thứ gì hả? "
Minh Nhân lấy chiếc ví màu hồng từ túi ra đưa lên hỏi.
" Minh Nhân? Ví của ta!? Là ngươi trộm nó?? Trả lại đây! "
" Trộm? Ta là nhặt được từ một thiếu nữ ngây ngất trên tàu điện đấy...hóa ra là của Lớp Trưởng ? "
" Minh Nhân Ngươi!! "
" Mời ta ăn...ta trả lại nó cho cô. "
Minh Nhân thì thầm bên tai Yên Yên, phút giây khiến nàng ta đỏ mặt lùi lại.
" Ngươi...đồ quỷ nghèo, dám giở trò với ta? Ta cũng là quỷ nghèo đấy, không đủ nuôi con heo như người một ngày đâu. "
" Miệng lưỡi chua chát, xem nào...tận 1,5 triệu. Ta đi gọi chục món cao cấp đây. "
" Minh Nhân, ngươi dám! "
Yên Yên giật mình khi Minh Nhân ý định dùng số tiền của cô tiêu sạch, hậm hực níu cô tay hắn lại thì chợt nhận ra khuôn mặt vui vẻ của Minh Nhân.
Xong hắn ngoan ngoãn trả lại ví cho cô một cách cực kỳ hợp tác.
" Mời...ngươi ăn cũng được thôi, một bữa thì không thành vấn đề. "
" Ta đùa đấy, qua đây. Ta mời cô ăn. "
" H-Hả?? "
Yên Yên chưa kịp phản ứng đã bị Minh Nhân kéo tới bàn cao cấp, nàng cũng là một mảnh ngơ ngẩn nhìn hắn.