Chương 1: Tôi nhận được bưu phẩm kỳ lạ và một lá thư nặc danh.

Tôi tỉnh dậy khi nghe tiếng gọi của mẹ.

"Hứa Phàm, con xuống xem ai trước nhà phụ mẹ với! Đừng suốt ngày nhốt mình trong phòng vậy con!"

Người vừa gọi là mẹ tôi, Tống Nhiên Thu, 44 tuổi. Theo đánh giá của tôi thì bà xinh đẹp, nét đẹp của một người phụ nữ trưởng thành, dù đã có một lứa con rồi nhưng bà vẫn giữ được dáng vóc xinh đẹp tựa tuổi đôi mươi của mình.

Tới đây thì tôi giới thiệu luôn, tôi tên Hứa Phàm, 15 tuổi, là con nuôi của Tống Nhiên Thu.

Dù được nhận nuôi từ trại trẻ nhưng bà ấy yêu thương tôi hơn cả con ruột, đó cũng là lý do tại sao tôi lại sa ngã như hiện tại.

Có chút mất mặt, vì tôi bây giờ không khác gì một kẻ ăn nhờ ở đậu, bộ dạng này của tôi quả thật không chấp nhận nổi.

Cho gửi lời xin lỗi, dù thế tôi cũng sẽ không thay đổi đâu. Hiện tại thì, à ờ...tôi đang đọc truyện 'Hen', tuy nhiên cậu nhóc của tôi thì không mấy hứng thú với việc này, không phải tôi bị liệt đâu mà là nó không đúng người đó.

Thường thì nó sẽ mất kiểm soát khi tôi nhìn vào Mẹ hay Chị Gái, nghe loạn luân ghê nhưng tôi muốn chịch họ lắm.

Bởi sống gần hai cái phụ nữ xinh đẹp nên tôi rất ít khi tiếp xúc với họ, tôi không biết mình sẽ lại làm ra việc gì đâu.

Muốn có họ là thế nhưng đấy là sai trái nên tôi đã chôn sâu nó vào tìm thức, nhìn thôi cũng được.......dù nó hơi khó chịu đôi chút.

Thôi thì tôi cũng vận động chút xíu, bước xuống nhà tôi hướng ra mở cánh cửa. Một khuôn mặt lạ lẫm hiện ra, một người giao hàng với bộ đồng phục màu đỏ, chiếc mũ cùng màu có đề chữ 'Du Thiên'.

Tên nghe lạ hoắc, thôi kệ, tôi ký tên rồi đem cái hộp vào nhà.

"Mẹ này, mẹ có quen ai tên Thập Tam Gian không ạ?"

Tôi hỏi, ánh mắt hướng về phía nhà bếp, nhanh chóng có sự đáp lời từ Mẹ tôi.

"Hửm? Không con, bưu phẩm hả, con mở ra xem giúp mẹ đi."

Phiền ghê, mà thôi, xem cái chắc không chết ai đâu.

Chắc không phải sextoy đó chứ! Nếu vậy thì....

Tôi dùng dao cắt giấy kéo đường rồi mở nấp hộp, không có gì bên trong.

Troll nhau hả?

Chỉ có duy nhất một mẫu giấy được đặt ngay ngắn ở giữa thùng bưu phẩm, nếu tôi đọc mà nội dung bên có ba chữ 'Đồ con bò' thì chắc tức chết quá.

Và rồi, tôi như con nhện đực, biết là sẽ chết khi sướng nhưng vẫn chấp nhận.

Mà nó liên quan méo gì tới vấn đề hiện tại nhể? Thôi bỏ đi, coi như tôi chưa nghĩ gì nhé!

Tôi cầm tờ giấy lên, nét chữ ngay ngắn tự như được in nên, một cảm giác thân thuộc đến là truyền tới.

Dòng chữ đơn giản: "Gửi Con Yêu, Đây Là Món Quà Mừng Sinh Nhật Thứ 16 Của Con."

Ai đó? Mẹ ruột của tôi ư? Mà sinh nhật của tôi còn tận 3 ngày nữa mới đến cơ.

Tôi hơi shock, có chút buồn bã.

Tại sao bỏ rơi tôi rồi bây giờ lại làm thế này với tôi, tôi thậm chí còn không tưởng tượng nổi khuôn mặt của họ.

Thôi cất nó đi vậy, Mẹ tôi hiện tại là Tống Nhiên Thu.

Tuy nhiên, khi tôi có ý định phi tang mẫu giấy thì sự việc lạ lùng xảy ra. Nó tan biến rồi tạo nên những hạt bụi xanh lấp lánh, chúng chui rúc vào cánh tay tôi rồi hóa thành một hình xăm kỳ lạ.

Một con Nguyền Long?

Nó hơi rát tựa như mới xăm lên, Mẹ sẽ giết tôi mất.

[[Thông báo: Hệ Thống đã được kích hoạt!]]

[[Đang tải.......]]

[[Thành Công!]]

-

[[Tên: Hứa Phàm - Du Thiên Tuyệt]]

[[Tuổi: 16]]

[[Khả Năng: Hệ Thống E1]]

[[Tu Vi: Không]]

-

[[Ngộ Tính: 1]] • [[Thiên Phú: 1]]

[[Mị Lực: 1]] • [[Kỳ Ngộ: 1]]

-

[[Hỏi: có muốn sử dụng quà Tân Thủ?]]

Đầu tôi hơi đau, đó là tất cả cảm xúc hiện tại của tôi.

Mà đau là cảm giác chứ không phải cảm xúc, đm tôi lú mọe nó luôn rồi!

Mà cái này tôi biết nè, quà Tân Thủ thì chỉ có trong trò chơi thôi, mà hiện thực thì éo phải trò chơi nên tôi suy ra Mình Bị Ảo CMN  tưởng luôn rồi.

Chắc tại train truyện nhiều quá nên nó thế......

Sống ảo cũng tốt, ít ra thì muốn làm gì thì làm.

"Có"

Tôi nhỏ giọng, bởi nói chuyện mình thì có khi mấy anh lại bế tôi lên viện thì khổ.

[[Thông báo: nhận 10 điểm chỉ số, nhận sổ kỹ năng Tân Thủ, nhận 50 ô hành trang.]]

Tôi vỗ mặt, tôi bị điên thật rồi!

Mẹ ơi cứu con, mẹ mà không cứu là con sa ngã và cái ảo tưởng này đó!

Không ai trả lời, vậy chắc tôi nên ảo tưởng tiếp.

Đầu tiên là điểm chỉ số.......

Chắc nó để cộng vô chỗ này:

-

[[Ngộ Tính: 1]] • [[Thiên Phú: 1]]

[[Mị Lực: 1]] • [[Kỳ Ngộ: 1]]

-

Ngộ Tính có lẽ là IQ và Cảm Nhận.

Thiên Phú? Khả năng tu luyện hả? Nghe cứ như mấy bộ tu tiên ấy nhỉ~?

Mị Lực.........đẹp trai phải hok!

Kỳ Ngộ.......chắc là may mắn rồi.

Cho tôi xin nghỉ ngơi 5 phút, não tôi tải nhiều quá giờ đầu nó nhức quá trời.

Trò chơi trí tuệ này quá sức đối với tôi, ai đó cứu tôi với, tôi nên cộng vào đâu bây giờ.

[[Trả Lời: đây là vấn đề liên quan tới trí tuệ, khuyên nên cộng tất cả vào Ngộ Tính.]]

Ừ, ừ, nghe hợp con mẹ nó lý luôn.

Nhưng mà mi là ai thế?

[[…………]]

Hả?

Này.

Hé lu!

Xa-qua-ni-cạp!

Bạn gì đó ơi?

Không trả lời luôn thật kìa, bơ nhau thế là cùng.

Tổn thương quá đó.

Ngộ Tính à? Thôi dẹp đi, ngu ngu cho nó dễ sống.

Nếu cộng Thiên Phú thì chắc tôi tu luyện dễ lắm nhưng tôi có biết tu luyện éo đâu.

Sao cái nào cũng vô dụng y như tôi vậy hả?

Kỳ Ngộ........nếu được thì lỡ đâu mai mình lại trúng vé số, hư hư hư!

Phải rồi, phải rồi! Có tiền thì cái gì nó cũng dễ dàng hơn.......

Có tiền liền biến cường! 10 điểm Kỳ Ngộ nào!!

[Hoàn Tất! Kỳ Ngộ +10]

Hư...m? Không có gì thay đổi hết, tôi sai rồi sao?

Thôi kệ, về phòng trước--------

"A!"

Khi đó tôi chợt nghe tiếng hét đau đớn của mẹ, không chút chần chừ tôi chạy ngay tới nhà bếp.

Nhìn mẹ có vẻ đau đớn, ngón trỏ của mẹ đang chảy máu, không cần não cho vấn đề này, tôi thừa biết mẹ bị đứt tay.

"Mẹ không sao chứ!"

Tôi vội vã chạy tới, giữ lấy tay mẹ tôi khuôn mặt lo lắng hỏi, khuôn mặt ngơ ngác mẹ nhìn tôi rồi chợt nở nụ cười.

Nhẹ lắc đầu: "ư...mẹ không sao.''

Nhìn có vẻ nào không sao hả trời, máu chảy quá trời nè.

Tôi nhanh tiến lại tủ lấy hộp sơ cứu cho mẹ, khử trùng vết thương trước rồi tôi dán băng cá nhân cho mẹ.

"Cảm ơn con, Hứa Phàm."

Mẹ cả...m ơn tôi kìa. Lần đầu nghe thấy luôn.

Tôi tự nhiên thấy là lạ, mắt tôi ấy.

[[Tống Nhiên Thu]]

[[Tu Vi: Không]]

[[Tuổi: 44]]

[[Số Đo Ba Vòng: 95-63-94]]

[[EP: 1700/1700]]

[[Trạng Thái: Chưa Chinh Phục]]

-

Eo ôi, tôi lại ảo tưởng nữa rồi nhưng cái EP này là gì ấy nhỉ?

[[Trả Lời: Khi EP về 0 đối phương sẽ bị chinh phục.]]

Khặc! Thiệt luôn hả trời....rồi sau đó thì sao?

[[Trả Lời: Sau khi Chinh Phục thành công, đối tượng sẽ yêu bạn say đắm. Đã đánh dấu chủ quyền.]]

Ra vậy....kiểu như nô dịch luôn ấy hả? Mà bỏ cái câu Đánh Dấu Chủ Quyền đi được không, nghe cứ như động vật ấy.

[[Đã Rõ]]

Trở lời tôi thật kìa, giờ mới để ý, giọng hơi máy móc nhưng là Nữ hả?

[[………]]

Dẹp đi, coi như tôi chưa hỏi gì hết nhé.

Mà khi hiểu được vấn đề thì thoáng qua suy nghĩ của tôi nó tối đen.

ĐM! Tôi nhặt được của hiếm rồi.

"Mồ, Hứa Phàm? Con lại nhìn ngực mẹ nữa đó hả?"

Tôi bị đánh thức khỏi dòng suy nghĩ, bởi giọng giận dỗi của mẹ.

Bừng tỉnh tôi gãi đầu cười ngượng ngùng, tôi không có nhìn nhưng thực tại thì nó thế.

Lần này lỗ to rồi, buồn dễ sợ!

".....con xin lỗi!"

Tôi cúi đầu nói, mà sao tôi phải xin lỗi, thế có khác éo nào nhận tội đâu?

Ôi ĐM tôi vừa làm cái quái quỉ vậy nè trời!

"Lần này tha cho con đó, lần sau là tét mông với mẹ đó biết chưa?"

Mẹ có vẻ không để tâm, thoáng qua tôi thấy mẹ hơi ngại ngùng, hình như mẹ vừa suy nghĩ vì đó hơi đen tối thì phải.

Mà khoan đã!

Suy nghĩ đen tối------với tôi? Con trai ruột trên danh nghĩa?

Nghĩ lại thì Bố mất cũng hơn 3 năm rồi, vấn đề này có thể hiểu, phụ nữ khó thỏa mãn hơn đàn ông nhiều mà.

"Hứa Phàm? Hứa Phàm!"

Tôi lại bừng tỉnh, khuôn mặt xinh đẹp của mẹ hiện ra khi tôi ngước lên nhìn, một mỹ nhân với mái tóc xám uốn cong.

Tự nhiên mẹ phồng má khiến tôi như chết đứng, không đùa được đâu mẹ à, sát thương chí mạng luôn rồi đó!

Tôi muốn có mẹ quá! Người phụ nữ đã có chồng, xinh đẹp và chu đáo đang phồng má giận dỗi với tôi.

".....dạ?"

"Con nãy giờ ngẩn ngơ gì đó hả? Lại nhìn ngực mẹ nữa ư? Con thiệt là, nếu là một cô gái thì con đã bị ghét rối đó có biết chưa?"

"Dạ, vâng?"

Tôi ngơ ngác nhìn khuôn mặt dạy bảo của mẹ, xinh đẹp ghê, da cũng trắng nữa, mịn màng và có hương thơm nhẹ nhàng.

Thằng đệ của tôi lên rồi, đm!

"Được rồi! Mẹ biết con muốn bóp chúng nhưng....h,hôm n,nay thôi biết không?"

Mẹ quay mặt sang bên, ngực ưỡn về phía tôi.

Đậu xanh, dụ gì đây? Tôi nhớ là lúc nhỏ tôi hay mò vếu của mẹ nhưng khi lớn lên thì.....không lẽ mẹ nghĩ tôi nhìn mẹ chỉ để cầu xin cho sờ chúng???

Tự nhiên hôm nay mẹ dễ dãi hẳn ra luôn nè.

"Đ,Được ạ....?"

Tôi nuốt nước bọt hỏi.

Mẹ nhìn tôi, đôi mắt xinh đẹp dịu dàng rồi nhẹ nhắm lại.

"Coi như thương cho con, vì đã quan tâm tới...mẹ."

Mẹ hơi ngập ngừng, được cho phép thì cho tôi xin.

Tay hơi run, lâu lắm mới sờ lại vếu mẹ, tay vừa chạm vào, sự mềm mại lan tỏa. Hôm nay mẹ không mặc áo ngực!!

Ôi! Tôi chết mất! Chết rồi! Chết ngay luôn rồi!!

"Ư~"

Mẹ rên lên, rồi tự nhiên đưa tay lên miệng mút, khuôn mặt dâm đãng này là sao??

"Hứa...Hứa Phàm, dừng---lại? Ư~ ư~ ah!"

Mẹ đổi giọng rồi, khi tôi kịp nhận ra tôi đang nhào nặn bộ ngực lớn của mẹ một cách cực kỳ điêu luyện.

Hậu quả đọc truyện 'Hen' quá nhiều xuất hiện rồi!!

Con xin lỗi! Con xin lỗi!

Tôi không dừng lại được! Khốn nạn, nếu tôi dừng lại thì bao lâu nữa mới có cơ may được bóp ngực mẹ đây?

Mẹ hiện đang mặc một cái áo thun đỏ, một chiếc quần jean dài màu xanh, một cái tạp đề.

Tôi hứng quá, sắp mất kiểm soát rồi.

"Ah~~~"

Mẹ rên rỉ rồi!

[EP: 1000/1700]

Nó giảm, nghĩa là mẹ đang sướng!

"Hứa Phàm dừng lại...dừng lại, Mẹ bảo dừng lại mà!!"

Tôi bị đẩy ra, mẹ đôi mắt ướt át, khuôn mặt đỏ bừng bởi ngại ngùng.

Đôi mắt hơi cáu giận mẹ nhìn tôi, không hiểu sao tôi thích cái khuôn mặt này quá.

"Hứa Phàm...con, con! Con nghĩ cái gì trong đầu vậy hả??"

Mẹ hơi hốt hoảng, ngón tay chỉ xuống quần tôi, đừng hỏi, tôi xấu hổ chết mất.

Thằng âm binh này! Mày mất nết vừa thôi chứ!?

Giờ giải thích sao đây hả??

Tôi rầy la thằng đệ nhưng xem ra vô dụng rồi.

"Hả? Co..n, con xin lỗi! Con không biết là ... Nó tự nhiên thế, con không cố ý đâu!!"

Giọng hốt hoảng, tất nhiên là tôi diễn, chứ biết nói sao, không lẽ 'tại nhìn mẹ nên con nứng?' nói vậy thì toang quá.

Mẹ bĩu môi, quay mặt đi hướng khác.

"Mẹ, hiểu rồi...xin lỗi, là tại mẹ..."

Mẹ lẩm bẩm khi về sau, nhưng tôi nghe rất rõ, tự nhiên mẹ thấy có lỗi?

Hiểu rồi....

"Mẹ, con khó chịu quá...con...con..."

Tôi khuôn mặt nhợt nhạt, mắt hơi nhíu lại rồi chao đảo.

Mẹ tôi bắt đầu hốt hoảng đỡ lấy tôi , ngồi lên ghế mẹ khuôn mặt lo lắng.

"Hứa Phàm! Con không sao chứ?"

"Con khó chịu..."

Tôi hướng xuống quần nói, mẹ nhìn theo rồi khuôn mặt hơi biến sắc.

"Hứa Phàm... Mẹ hỏi này, con, con có thủ dâm không?"

"......dạ?"

Thẳng thắn ghê, đánh chết tôi cũng không làm bởi cảm giác không quá thật, à ờ ý tôi là cảm giác tay và cái đó khác nhau....thôi! dẹp!

"Mẹ hiểu rồi, đứa trẻ đáng thương...."

Mẹ nói nhỏ, cái motip sao mà nghe hơi quen quen vậy cà.

Tôi lúc này chợt nhận ra, tôi luôn là đứa trẻ nhỏ trong mắt mẹ, đó là tại sao mẹ luôn xem tôi như bé lên ba.

"Để mẹ giúp con."

Không chút lưỡng lự, mẹ kéo quần tôi xuống, bàn tay dịu dàng nhẹ nắm, cả người tôi xung điện chợt chảy khắp nơi.

"Ưm!"

Tôi ngước đầu rên lên tiếng.

"Mẹ ơi con thấy lạ...quá!"

Tôi nói dối đó nhưng nó đúng kịch bản, mẹ quản lý tôi khá nghiêm ngặt, nên tôi thường phải xóa wed, giấu truyện 18+ ở một số nơi.

Để đảm bảo rằng, mẹ không biết tôi tồi tệ tới mức nào.

"Yên nào, để mẹ giúp con...ra."

Mẹ lại ngập ngừng, cánh tay mẹ dần di chuyển nhanh hơn, cơ thể tôi lúc này tê dại.

Mẹ giỏi quá! Tôi sướng chết mất!!

"Mẹ!! Ưm~~~"

Tôi bắn ra tia tinh dịch trắng kéo dài ba đợt, chúng dính đầy mặt và ngực của mẹ, trong mẹ lúc này nhớp nháp quá.

Cau mày, nhìn mẹ có vẻ giận.

"Con ra nhiều quá....mẹ, chắc mẹ phải đi tắm."

Mẹ vội vã bỏ đi, khuôn mặt đỏ bừng.

Tôi cũng vội kéo quần lên rồi trở lại phòng.