Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻
Nhìn thấy một màn như vậy thì tất cả những người nơi đây đều cảm thấy khí lạnh chạy dọc sống lưng, khuôn mặt thì đau rát thay cho lão giả, cả đám không tự chủ được mà lui dần về phía sau. Ánh mắt nhìn về phía Vũ Y lúc này đã không phải là ánh mắt tham lam cùng thèm muốn mà thay vào đó là sự kinh sợ.
Nhưng ngay lúc bọn họ muốn lui về phía sau thì liền bị ánh mắt của Vũ Y quét qua, ánh mắt kia không hiện lên một chút ba động tình cảm nào cả, nó lạnh lẽo u ám không có sinh cơ. Bị ánh mắt như vậy nhìn qua thì những người nơi đây không còn một ai dám lui về phía sau nữa cả. Cả đám đều ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.
Vũ Y lúc này nhìn qua tất cả những kẻ nơi đây sau đó lạnh giọng nói :
" Tất cả để lại một cánh tay phải sau đó thì cút đi. Lần sau còn dám đến làm phiền ta thì không phải là một cánh tay nữa. "
Âm thanh mang theo sự sát ý nhàn nhạt khiến cho đám người run lên từng cơn. Lúc này đây không một ai dám nói một tiếng không, tất cả mọi người kể cả nam lẫn nữ đều lấy ra vũ khí của bản thân sau đó thì tự đoạn đi cánh tay phải.
" Phập phập phập..."
" Á á á...."
Liên tiếp những tiếng kêu đau đớn vang lên, mặc dù đã có chuẩn bị trước nhưng
bị đoạn đi một cách tay khiến cho nhiều người không tài nào chịu nổi, sắc mặt
người nào cũng trắng bệch.
Sau khi đã tự đoạn đi một cánh tay thì những người này này cũng không dám rời
đi mà vẫn đứng yên một chỗ chờ đợi phán xét tiếp theo của Vũ Y.
Vũ Y nhìn thấy những người này cũng đã tự cắt xuống một cánh tay phải thì cảm thấy như vậy là được rồi, nàng lúc này lạnh nhạt nói :
" Các ngươi có thể cút đi, nhớ mang theo thi thể mấy tên kia đừng có để nơi đây làm bẩn nhà của ta."
Nghe được câu này thì tất cả những người khác đều như được đại xá, cả đám vâng
dạ rối rít sau đó nhanh chóng mang theo thi thể những kẻ khác chạy đi. Bọn họ
cũng không quên nhặt theo cánh tay của bản thân.
Đừng nhìn Vũ Y chỉ đánh nhẹ mấy cái như vậy là không có việc gì, trên thực tế
mỗi đòn đánh của nàng đều mang theo bổn nguyên hắc ám, lực bổn nguyên này sau
khi vào bên trong cơ thể địch nhân sẽ trở thành kịch độc chí mạng khiến cho
đối phương chết trong đau đớn.
Cũng vì vậy mà mấy tên kia chỉ bị nàng tát nhẹ một cái hay cho ăn một cước thì lúc này đều đã lặng yên nín thở vĩnh viễn rồi.
Nhìn thấy đám người kia như đám chó nhà có tang cúp đuôi chạy đi thì Vũ Y lúc này mới quay vào trong tiếp tục tu luyện. Sau khi nàng quay về phòng của bản thân đóng cửa lại thì đám tỳ nữ cùng thị vệ lúc mới dám đi ra khỏi nơi ẩn trốn.
Ánh mắt đám nữ tỳ nhìn về phía căn phòng vừa mới khép kín kia mà trong mắt hiện lên sự sùng bái không hề che giấu. Một thị nữ sùng bái nói :
" Các ngươi có thấy gì không, tiểu thư lúc nãy thật quá ư tuyệt vời, ước gì ta cũng có một phần tu vi của tiểu thư thì tốt rồi. Đến lúc đó ta cũng sẽ là cường giả một phương. Nhưng không biết đám người kia có còn quay lại nữa hay không, nhìn những người kia hẳn là đến từ một thế lực rất lớn, không biết bọn họ có muốn trả thù không ?"
Nói đến cuối thì tỳ nữ này lại có đôi chút lo lắng, lúc này đứng bên cạnh nàng còn có một vài thị nữ khác nhỏ giọng nói với nhau.
" Ta nghĩ rằng sẽ không đâu."
" Ta cũng nghĩ như vậy. "
" Với nếu có đến thì lúc đó cũng có tiểu thư chống, đám người hầu như chúng ta có lo lắng cũng không được gì. Chúng ta chỉ cần làm tốt việc của bản thân là được."
Đúng lúc này một âm thanh nghiêm khắc vang lên :
" Đã biết vậy còn không nhanh đi làm việc của mình, mấy người các ngươi còn đừng ở đây làm gì nữa."
Nghe được âm thanh này thì đám tỳ nữ lập tức nhìn lại phương hướng vừa phát ra âm thanh, ngay lập tức bọn họ liền nhìn thấy Nhã Vận sắc mặt không vui đang nhìn bọn họ. Thấy là Nhã Vận thì đám tỳ nữ này ngay lập tức giả vờ lễ phép, cười hì hì nói :
" Vâng. Bọn em đi làm việc ngay đây Vận tỷ."
Ở cùng nhau đã lâu bọn họ cũng biết con người của Nhã Vận, vị tổng quản tuy có một ít tính xấu nhưng vẫn là một người rất tốt, nên bọn họ cũng không có sợ. Sau khi vâng vâng dạ dạ sau đó thì nhanh chân chạy đi làm việc của bản thân.
---o0o---
Sau khi rời khỏi trang viên của Xuân Đức thì đám người của Vương Phong cũng không dám dừng lại trị thương mà mang theo thương thế một mạch chạy thẳng về nơi ở của bản thân. Vương Phong sau khi chạy được về đến Lâm Nhược Viên thì hắn lúc này mới thở ra một hơi, trong mắt của hắn xuất hiện sự oán độc.
Ngay lúc này một âm thanh dịu dàng của nữ tử mang theo sự kinh ngạc cùng sự quan tâm vang lên :
" Vương Phong sư đệ ngươi làm sao vậy, là ai đã thương ngươi ? "
Nghe được âm thanh này thì Vương Phong liền ngẩng đầu lên, ngay lập tức hắn liền nhìn thấy một thiếu nữ có khuôn mặt dễ thương đang cùng với hai nữ tử khác đang hướng về phía bên này đi tới. Nhìn thấy nữ tử này thì thần sắc của hắn ngay lập tức thay đổi, hắn lúc này mang theo cánh tay cụt tiến lên phía trước hướng về thiếu nữ cúi đầu chào :
" Nội môn đệ tử Vương Phong xin chào Lam Linh sư tỷ."
Thiếu nữ kia nhìn thấy Vương Phong bị thương như vậy mà vẫn chào mình thì có chút không đành lòng, nàng lúc này nhanh chân đi lại gần dùng hai nâng Vương Phong lên, khi lại gần nhìn thấy cánh tay phải của hắn đã đứt cụt thì nàng không khỏi đau lòng.
Tâm niệm vừa động, từ đầu ngón tay của nàng hiện lên một quả cầu ánh sáng màu xanh, quả cầu ánh sáng màu xanh kia khi chiếu lên vết thương của Vương Phong thì khiến cho những vết thương kia nhanh chóng lành lại, cánh tay bị cụt cũng nhanh chóng tái sinh như lúc ban đầu. Không qua mấy cái hô hấp thì tên Vương Phong này lại hoàn hảo như chưa hề có việc gì.
Sau khi trị thương xong thì thiếu nữ mới ôn nhu hỏi :
" Bây giờ sư đệ có thể kể rõ việc gì đã xảy ra sao ? Nói cho sư tỷ nghe, sư tỷ sẽ làm chủ cho sư đệ."
Vương Phong nghe vậy thì trong lòng đại hỉ, hắn ngay lập tức kể lại việc lúc trước cho vị Lam Linh sư tỷ này. Đương nhiên hắn sẽ không kể việc tộc đệ của mình đến đoạt nơi ở của người ta, cũng không kể việc hắn bá đạo đến mức nào. Hắn lúc này chỉ kể đối phương tàn độc đến mức nào, bá đạo đến mức nào, một lời không hợp liền ra tay giết người.