Chương 945: Chương 930: ꧁༺ Những Ngày Bình An.༻꧂

Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻

---o0o---

Sau khi cười lạnh một lúc thì Xuân Đức cũng dừng lại, hắn cất đi cái ngọc giản truyền tin vào bên trong nhẫn chứa đồ, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng. Hắn vừa đi ra khỏi phòng của mình thì liền đã nhìn thấy ở xa xa Vũ Y đang chỉ dạy cách tu luyện cho Huyết Vận cách tu luyện.

Hai người Vũ Y cùng Huyết Vận lúc này đang rất nhập tâm nên không có phát hiện ra hắn . Xuân Đức thấy hai người không có phát hiện ra hắn thì cũng lặng yên không một tiếng động đi tới một bên quan sát, nhìn hai người tập luyện.

Qua một lúc quan sát thì hắn phát hiện ra một điều, cuồng nhân tu luyện như Vũ Y vậy mà tới lúc dạy dỗ người khác lại rất có tính kiên nhẫn cao, Huyết Vận đôi khi liên tục mắc sai lầm nhưng cô nàng vẫn kiên trì giải thích, giảng giải sau đó lại để cho Huyết Vận làm lại từ đầu.

Thấy cảnh này thì hắn có chút nhớ tới trước kia, lúc hắn dạy Vũ Y nói tiếng việt, con bé nói sai suốt khiến hắn có chút buồn bực, vậy là hắn liên tục cốc đầu cô nàng, nghĩ lại cũng thấy tội tội con bé ghê. Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, chuyện qua lâu rồi . Nhưng không hiểu vì sao nghĩ tới đó hắn lại khẽ cười lên.

Tiếng cười của hắn không lớn nhưng với linh giác mẫn cảm liền phát hiện ra hắn. Vũ Y lúc này quay đầu nhìn lại, cả Huyết Vận thấy vậy cũng nhìn theo. Khi nhìn thấy hắn đang ngẩn người cười ngây ngô thì trên mặt hai người Vũ Y cùng Huyết Vận đều xuất hiện một tia hiếu kì.

" Anh hai đang nghĩ cái gì mà nhìn đần thối vậy ? ."

Xuân Đức vốn còn đang nghĩ lung tung nhưng bất ngờ một âm thanh vang lên bên tai khiến cho hắn giật nảy mình . Nhìn lại thì đã thấy Vũ Y đứng trước mặt hắn từ lúc nào. Hắn lúc này gãi đầu cười ngượng nói :

" Có gì đâu, anh đang nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn ấy mà. ha ha ha ha. Mà Tiểu Vận dạo này tu luyện sao rồi, có gặp trở ngại ở đâu không ? "

Nhìn thấy biểu hiện này của Xuân Đức thì Vũ Y liền cảm thấy buồn cười không thôi, nàng cảm thấy ông anh của nàng bao năm rồi mà chẳng thay đổi gì cả, khi nào nói dối cũng có cái biểu lộ này. Khẽ cười nàng nói :

" So với anh thì Tiểu Vận thông minh hơn nhiều, học một hiểu mười, thằng bé lại rất chịu khó nữa không có làm biếng như ai đó."

Xuân Đức nghe vậy thì cười trừ, hắn lúc này nhìn qua Huyết Vận vẩy vẩy tay nói :

" Tiểu Vận lại đây để ca ca xem nào ."

Huyết Vận lúc này vẫn đang tập luyện nhưng lỗ tai thì đang hướng phía bên này nghe ngóng, Khi nghe được Xuân Đức gọi thì nó ngay lập tức dừng lại tập luyện, sau đó chạy tới trước mặt hắn. Vừa chạy lại tới nơi thì nó liền đã khoe.

" Ca ca, đệ đã kết đan thành công rồi. Đệ sau này sẽ càng thêm cố gắng, sẽ nhanh chóng mạnh mẽ như Vũ Y tỷ tỷ. "

Xuân Đức đang cảm thấy mát lòng mát dạ, bỗng nhiên hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, lúc này hắn nhìn Huyết Vận ôn hòa hỏi :

" Vì sao không phải sau này giống như ca mà lại giống như Vũ Y tỷ tỷ ? "

Huyết Vận lúc này cũng học bộ dạng gãi đầu của hắn ngập ngừng nói :

" Đệ thấy Vũ Y tỷ tỷ mạnh hơn ca ca, sau này đệ cũng giống tỷ ấy bảo vệ ca ca."

Xuân Đức nghe vậy thì trong mắt lóe lên một ánh sáng khác lạ, lúc này đây hắn cười cười xoa đầu Huyết Vận nói :

" Ừ, cố gắng giống như Vũ Y tỷ tỷ, sau này đệ nhớ phải bảo vệ đại ca ca đấy. Ha ha."

Xuân Đức lúc này cười lên rất vui vẻ, việc được cô em gái bảo vệ hắn cũng chẳng cảm thấy gì cả, nếu là bình thường thì người ta sẽ cảm thấy không được tự nhiên khi làm anh mà lại để cho em gái bảo vệ nhưng hắn thì không, hắn cảm thấy bình thường à, ai bảo hắn tốt số có được một cô em gái giỏi giang cơ chứ.

Vũ Y lúc này ở bên cạnh cũng híp mắt cười cười, nàng cười lên rất đẹp lại rất ấm áp. Khác xa với cái vẻ lạnh tanh khi gặp người ngoài.

Đang lúc ba người nói chuyện vui vẻ thì Sói Mập không biết từ đâu mò ra. Bộ dạng của nó có phần thảm hại, thân thể béo ú của nó bây giờ cũng đã gầy đi một vòng. Xuân Đức nhìn thấy vậy thì kinh ngạc hỏi :

" Mập mạp ngươi làm sao mà có bộ dạng thê thảm vậy, mấy ngày không được cho ăn cơm à ? "

Vũ Y lúc này cười nói :

" Tiểu Kim mấy ngày nay cũng theo em tu luyện nên mới có được bộ dáng thon gọn như lúc này đấy. Hì hì."

Xuân Đức thấy nụ cười kia của Vũ Y thì khóe miệng liền co giật mấy cái, hắn cảm thấy Vũ Y lúc này cười lên làm sao có đôi chút tà ác.

Sói Mập lúc này đang thất tha thất thểu đi tới nơi mà lúc Vũ Y đang dạy Huyết Vận Luyện tập, bỗng dưng nghe được âm thanh quen thuộc thì nó liền ngẩng đầu lên. Nhìn thấy Xuân Đức thì hai mắt của nó sáng lên như là nhìn thấy cứu tinh vậy.

Nó thí điên thí điên chạy tới bên cạnh Xuân Đức , vừa tới bên cạnh thì nó đã ủi ủi vào người hắn biểu lộ thân thiết.

" Chủ nhân , Tiểu Kim thực sự nhớ người. Tiểu Kim đói quá, mấy ngày nay tiểu thư bất Tiểu Kim ăn chay không được ăn thịt."

Xuân Đức nghe vậy thì hết ý, hắn nhìn qua Vũ Y cười hỏi :

" Sao em không cho nó ăn thịt, bắt nó ăn chay làm gì ? "

Vũ Y lúc này cười hì hì nói :

" Tại em thấy nó mập quá không có dễ thương nên quyết định cho nó giảm cân để có được thân hình thon gọn hơn. Anh không thấy bây giờ nó rất đáng yêu sao ? "

Khóe miệng Xuân Đức lúc này lại co giật mấy lần, tự dưng hắn có chút đồng cảm cho Sói Mập, hắn lúc này dùng tay vỗ nhẹ đầu của nó nói :

" Hôm nay cả mập mạp ngươi cùng Tiểu Vận đều được nghỉ sớm, nghỉ ngơi ăn uống cho nó thoải mái sau đó chuẩn bị đi ngâm nước thuốc. Lần này ở Long Tộc ta lấy được không ít thứ tốt nên sẽ có quà cho cả 2 nữa. "

Sói Mập nghe vậy thì tí nữa là nước mắt lưng tròng, nó cảm thấy chủ nhân của nó thật là người tốt nhất trên đời à. Nó ngay lập tức nịnh nọt nói :

" Chủ nhân quả nhiên là người đối với Tiểu Kim tốt nhất."

Thấy biểu hiện hí hửng của Sói Mập thì ở bên cạnh Vũ Y cũng nhìn sang cười mị mị nói :

" Vậy Tiểu Kim ngươi có thấy ta là người tốt không ? "

Đang còn hí hửng Sói Mập, sau khi nghe được cùng nhìn thấy bộ dạng của Vũ Y thì nó liền khẽ rùng mình, nó lúc này cũng nịnh nọt nói ra :

" Tiểu thư cũng rất tốt với Tiểu Kim. Ha ha."

Vũ Y khẽ nhoẻn miệng cười duyên tiếp tục cười hỏi :

" Vậy Tiểu Kim có còn muốn ăn thịt nữa không ? "

Sói Mập nghe vậy thì có chút do dự, nó có chút không biết quyết định ra làm sao, vẫn là nên ăn thịt hay là không ăn. Đúng lúc này thì Xuân Đức cười nói :

" Thôi em đừng có làm khó mập mạp nữa, để cho nó hưởng thụ cuộc sống đi. Anh là nuôi sói thịt , không béo lúc giả cày mất ngon. Hắc hắc."