Chương
900:
Chương 886 : ꧁༺ Tôn Khánh Nguyên Làm Người Kinh Sợ.༻꧂
Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻
Mỹ phụ liếc nhìn Tôn Khánh Nguyên một cái sau đó cầm lên lệnh bài , sau khi dùng hồn niệm quét nhìn qua lệnh bài mà Tôn Khánh Nguyên vừa đưa thì sắc mặt của nàng ta liền thay đổi. Lúc này đây nàng ta bắt đầu cẩn thận xem xét .Sau một lúc lâu, xác định là bản thân không có nhìn lầm thì nàng ngẩng đầu lên nhìn Tôn Khánh Nguyên, dùng giọng nghiêm túc nói :
" Đi theo ta. "
Thấy biểu hiện của mỹ phụ nghiêm túc vậy thì Tôn Khánh Nguyên cũng nghiêm túc gật đầu, hắn nhìn qua Mộng Hồng Trần nói :
" Ở đây đợi ta. Ta đi theo sư tôn một lúc sẽ quay trở lại."
Mộng Hồng Trần gật đầu đáp :
" Vâng."
Những người khác thấy như vậy một màn thì hai mặt nhìn nhau , không ai biết là có việc gì xảy ra mà lại khiến cho một vị Tinh Vương Tiên Cảnh đại năng có thái độ như vậy. Sau khi đợi hai người Tôn Khánh Nguyên cũng mỹ phụ đã đi vào trong thì lúc này mọi người mới vây lại xung quanh Mộng Hồng Trần hỏi thăm.
Lúc này đây một trung niên có bộ dạng dễ nhìn, một thân thanh xam vỗ vai Mộng Hồng Trần cười hỏi :
" Lão Trần nói một chút là có việc gì mà lại khiến cho Lưu Phi đại nhân lại có thái độ như vậy ?"
" Phải , phải , nói một chút là có việc gì đi. ? "
...
Những người khác lúc này cũng ồn ào lên, mỗi người một câu . Mộng Hồng Trần lúc này cười cười thần bí nói :
" Việc này mọi người rất nhanh sẽ được biết thôi. Việc này nhất định sẽ làm các ngươi kinh sợ không thôi."
Thấy Mộng Hồng Trần không muốn nói thì những người khác có đôi phần thất vọng cùng buồn bực. Tuy là vậy nhưng bọn họ cũng không có ép hỏi. Trong lòng cả đám người đang bắt đầu suy đoán lên. Suy đoán là có việc gì mà lại khiến cho một vị Vương Giả có thái độ như vậy.
---o0o---
Đi theo mỹ phụ cũng là sư tôn của bản thân, Tôn Khánh Nguyên lúc này được dẫn tới một ngọn tháp cửu tầng. Tuy chỉ có cửu tầng nhưng nếu từ phía dưới cũng nhìn không thấy đỉnh tháp, cả tòa tháp phát ra một vầng hào quang mờ nhạt khiến cho người ta cảm thấy nó vô cùng bí ẩn. Ở trước của ra vào thì một 6 tên cường giả Thiên Quân Tiên Cảnh canh giữ.
Dùng cường giả Thiên Quân Tiên Cảnh để làm gác cổng thì cũng đủ biết những nhân vật ở nơi đây có địa vị cao quý đến mức nào.
Sau khi hai người đi tới thì những tên cường giả kia ngay lập tức lui qua hai bên nhường đường cho bọn họ đi vào trong tháp. Ngay khi bước vào bên trong tháp thì Tôn Khánh Nguyên chỉ cảm thấy không gian bỗng dưng tối sầm lại, mọi thứ xung quanh đều quay mòng mòng.
Nhưng cảm giác này không có kéo dài lâu, chỉ qua vài giây thì hắn lại đã nhìn thấy ánh sáng, mọi thứ lại quay về như lúc bình thường. Đánh giá xung quanh một chút thì hắn không biết lúc nào bản thân đã ở bên trong một căn phòng lớn.
Nội thất bên trong không có gì cả, ngoại trừ một cái bàn dài cùng một loạt dãy ghế hai bên. Lúc này đây ở bên trong phòng còn có 20 người khác. Những người này linh áp tỏa ra đều rất mạnh, hắn cũng không xa lạ gì với loại linh áp này, linh áp của Tinh Vương Tiên Cảnh.
Lúc này đây một đại hán cao lớn nhìn về phía mỹ phụ hỏi :
" Có việc gì mà lại đưa tiểu tử này tới nơi đây. Nơi này không phải nơi dành cho đám tiểu hài tử chơi."
Thân phận của Tôn Khánh Nguyên bình thường vẫn dùng rất tốt nhưng đứng ở trước mặt Vương Giả thì đừng nói chỉ là cái danh hiệu thiếu tộc trưởng mà ngay cả tộc trưởng cũng phải cúi đầu.
Những người khác sau khi nghe đại hán nói thì cũng không có nói gì thêm nhưng tất cả mọi người đều đang nhìn về phía này, bên trong ánh mắt mỗi người đang mang theo một chút gì đó ngờ vực.
Mỹ phụ nhân lúc này cũng nhướng mày lên, ánh mắt nàng ta liếc nhìn đại hán cao lớn kia. Bị ánh mắt nàng nhìn qua , đại hán cao lớn kia vậy mà lại không dám đối mặt, hắn quay qua một bên sau đó giả vờ ho khan.
Những người khác thấy cảnh này thì không khỏi cười trộm nhưng người nào người nấy đều không có lộ ra ngoài, cả đám đều giả trang nghiêm túc.
Ngay vào lúc này ngồi ở chủ vị một lão giả mặc lam y trầm giọng nói :
" Được rồi, lúc này đã là lúc nào rồi mà còn bày trò đùa, đám hài tử các ngươi mãi vẫn không thể trưởng thành được. Lưu Phi mang tiểu tử này tới đây hẳn là có việc muốn nói, vậy có việc gì thì nói ra đi cho mọi người cùng nghe."
Bị ông lão nói vậy thì những người khác cũng không một ai dám ý kiến gì, cả đám đều nói " phải " sau đó liền làm bộ nghiêm túc.
Mỹ phụ lúc này cũng nhìn qua Tôn Khánh Nguyên nói :
" Mang ra đi cho mọi người thấy là thứ gì, để không còn người nào dám chê cười tiểu tử ngươi nữa."
Tôn Khánh Nguyên cũng không phải người ngốc, nghe được sư tôn nói vậy thì hắn ngay lập tức hiểu được ý của sư phụ mình. Từ bên trong túi càn khôn hắn lúc này mang ra hai bộ thi thể đã bị tàn phá, sau khi để hai bộ thi thể kia ngay ngắn thì hắn liền lui ra phía sau sư phụ.
Những người khác ở bên trong phòng lúc này vẫn đang theo dõi từng cử động của Tôn Khánh Nguyên, ngay khi thấy hắn lấy ra bộ thi thể đầu tiên thì ánh mắt của bọn họ đã hiện lên vẻ khiếp sợ nhưng khi nhìn tới bộ thi thể thứ 2 lấy ra thì cả đám đều đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Thần sắc cả đám lúc này không phải là khiếp sợ nữa mà là như nhìn thấy quỷ vậy, tên đại hán lúc trước nói Tôn Khánh Nguyên là tiểu hài tử lúc này nhìn Tôn Khánh Nguyên nói :
" Tiểu tử ngươi vận khí không tệ, vậy mà có thể trong cùng một lần làm nhiệm vụ nhặt được thi thể của hai con Âm Quỷ Vương Giả. Ta..."
Hắn còn chưa nói xong thì liền ngậm miệng lại vì lúc này mỹ phụ lại đang trừng mắt với hắn, tên đại hán cười trừ nói :
" Ha ha. Ta nói có gì không đúng sao ? Lưu Phi chẳng lẽ cô muốn nói dựa vào sức của tiểu tử này có thể giết chết được hai con Âm Quỷ Vương, cái này cũng quá trò đùa đi."
Mỹ phụ khẽ hừ nhẹ một cái sau đó ném cái lệnh bài mà Tôn Khánh Nguyên mang về cho tên đại hán.
" Cầm lấy mà nhìn cho kỹ, không phải người nào cũng vô dụng giống tên đầu đất nhà ngươi đâu. Đệ tử do ta dạy ra phải khác so với những kẻ khác chứ."
Không có để ý tới châm chọc của mỹ phụ, đại hán sau khi tiếp nhận lệnh bài thì liền dùng hồn niệm quan sát một lần sắc mặt hắn cũng ngay lập tức biến đổi, ánh mắt nhìn về Tôn Khánh Nguyên đã khác biệt hơn rất nhiều, tiếp sau đó thì hắn dùng tiên lực thúc dục lệnh bài.
Lệnh bài ngay lập tức sáng lên, quang manh từ lệnh bài đại phóng. Ngay sau đó từng hình ảnh bắt đầu hiện ra. Lệnh bài ghi chép từng thời khắc mà Tôn Khánh Nguyên cùng đội ngũ của hắn tiêu diệt âm quỷ.
Đến lúc này thì ngay cả lão giả đang ngồi ở vị trí chủ tọa cũng phải động dung, ánh mắt lão ta nhìn hình ảnh đang liên tục thay đổi ở giữa căn phòng mà không chớp lấy một lần. Trên nét mặt già nua lộ ra sự kích động.