Chương 889: Chương 876 : ꧁༺ Thực Mộng - Thương Thành Tiên Vực ༻꧂

Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻

---o0o---

Thấy mấy tiểu khí linh quấy hôi quá Xuân Đức lúc này liền cưỡng ép bọn nó quay về nhà. Chứ cứ để mấy đứa nó ở bên ngoài thì hắn chắc đến 99% là đám người Tôn Khánh Nguyên không dám chọn bảo vật nữa.

Nhìn thấy mấy tiểu tổ tông kia đi rồi, đám người Tôn Khánh Nguyên lúc này cũng nhẹ thở ra một hơi. Cũng giống như Xuân Đức suy đoán nếu con để mấy tiểu khí linh ở lại thì bọn họ không ai dám chọn bảo vật, đắc tội với mấy tiểu tổ tông kia là không khôn ngoan chút nào, sau này rất có thể gặp phải điều gì đó đáng sợ.
Nhất là khi đã nhìn thấy thần thông cắn nuốt khủng bố lúc trước, bọn họ cũng không muốn một ngày bảo vật trên người bỗng dưng biến mất toàn bộ đâu, tới lúc đó chỉ có thể khóc ra máu.

.....

Bảo vật quả thực rất nhiều, tuy không có tiên bảo nhưng bảo vật gần với tiên bảo hay bán tiên bảo thì vẫn là có rất nhiều. Món nào cũng muốn lấy nhưng mỗi người chỉ có thể lấy ba món vì thế mà người ở nơi đây ai ai cũng phải nát óc suy tư là nên lấy cái gì.

Nhất là ở nơi này còn có không ít đan dược(thuốc) có thể nâng cao khả năng đột phá, thay đổi tư chất. Kéo dài sinh mệnh nữa những loại đan dược thế này cũng không có khác gì tiên bảo.

Thấy đám người này đắn đo mãi không quyết thì hắn có hơi nhíu mày nói :

" Nhanh lên một chút ta , chỉ cần chọn bảo vật là được. Còn về phần đan dược hay tiên phù thì ta cũng không có giữ lại. Tất cả sẽ do Khánh Nguyên cất giữ , các ngươi ai muốn cái gì thì gặp hắn nói chuyện."

Nghe được Xuân Đức nói ra lời này thì cả đám đều vui mừng quá đỗi, tiếp sau đó là mỗi người đều nhanh chóng chọn cho mình bảo vật cần thiết. Tránh làm cho vị đại nhân trước mặt không vui. Không qua bao lâu thì tất cả mọi người đã chọn xong bảo vật sau đó rời đi. Căn phòng lúc này chỉ còn lại hai người Xuân Đức cùng Khánh Nguyên.

Đợi khi tất cả những người khác đã rời đi thì Xuân Đức liền thu lại đống bảo vật trước mắt vào bên trong nhẫn chứa đồ. Sau đó nhìn qua Tôn Khánh Nguyên hỏi :

" Có biết về Thực Mộng - Thương Thành Tiên Vực sao ? "

Gật gật đầu, Tôn Khánh Nguyên thần sắc nghiêm túc đáp :

" Cái này thuộc hạ biết, Thực Mộng - Thương Thành Tiên Vực là một nơi buôn bán lớn nhất của cả tiên vực. Người nào cũng có thể đi vào bên trong Thực Mộng - Thương Thành Tiên Vực nhưng cái giá đi vào cũng là vô cùng lớn. Nhưng bên trong Thực Mộng - Thương Thành Tiên Vực cũng đặc biệt công bằng , mọi nguyên tắc đều bị ảnh hưởng bởi thiên đạo ý chí. "

Suy nghĩ thêm một chút hắn lại nói :

" Ngoài Thực Mộng - Thương Thành Tiên Vực thì bên phía các vực khác cũng có loại thương thành tương tự như vậy. Chỉ là tên gọi khác nhau cùng điều kiện để ra vào khác nhau mà thôi....."

Sau khi nghe Tôn Khánh Nguyên giải thích thì hắn cũng đã hiểu ra được phần nào về cái được gọi là Thực Mộng - Thương Thành Tiên Vực kia. Đi vào bên trong thì cần lượng lớn tiên thạch, có đủ tu vi, ở bên trong thì liên tục bị hao tổn tinh thần lực đến một mức nhất định nào đó lại sẽ bị truyền tống về nơi ban đầu. Đơn giản vậy thôi.

Còn làm sao để đi vào thì càng đơn giản nữa. Chỉ cần đọc lên vài cái mật ngữ ứng với khu vực đẳng cấp muốn vào là được. Nhưng không phải ở bất kì nơi nào cũng có thể tiến vào bên trong thương thành được mà cần phải có hoàn cảnh đặc thù, giống như hắn ở Bàn Long Quy Khư bên trong thì không thể đi vào nhưng nếu trở về Bàn Long Thành thì được.

Đã hiểu rõ rồi hắn cũng không có hỏi nhiều thêm về vấn đề lần này nữa. Hắn lúc này hỏi qua vấn đề khác :

" Có biết được tình hình ở bên ngoài thế nào không ? "

Hơi nhíu mày một chút Tôn Khánh Nguyên cẩn thận nói :

" Thuộc hạ cũng không quá nắm chắc tình huống bên ngoài thế nào, nhờ vào một ít phương thức đặc thù thuộc hạ chỉ biết một tí.
Bên phía Long Tộc bố cáo thiên hạ muốn trừ diệt , treo giải thưởng vô cùng lớn khi người nào giết chết được chúng, vô số cường giả cũng đang lùng sục , đặc biệt có rất nhiều tán mà cũng tham gia."

Biết được tin tức này thì Xuân Đức cũng không có lo lắng gì cả, hắn còn nhếch miệng cười tà :

" Lại còn muốn tiêu diệt ta sao, ta không có đi tìm bọn họ phiền phức là may mắn lắm rồi. Có lẽ ngày mai chúng ta nên đi ra ngoài săn mồi thôi. Ngươi về nói với những người khác chuẩn bị thật tốt, ngày mai lên đường."

'' Vâng. Thuộc hạ hiểu rõ."-- Tôn Khánh Nguyên lúc này cung kính đáp lại. Sau đó thì xin phép được ra về.

Ngay khi hắn sắp bước ra bên ngoài thì Xuân Đức lại nói :

" Hai con rối Vương Giả mà ngươi đang nắm giữ cũng nên mang ra. Việc cảnh giới ta đã có thứ hữu hiệu hơn."

" Vâng. Thuộc hạ rõ ràng." --- Tôn Khánh Nguyên ứng một câu rồi mới tiếp tục lui ra bên ngoài.

Trong phòng lúc này lại chỉ còn có một mình Xuân Đức, hắn lúc này cũng không có đi tu luyện nữa. Hai ngày cật lực khiến hắn cảm thấy có phần mệt mỏi , hắn lúc này quyết định ngã lưng nằm ngủ một đêm. Chờ đợi ngày mới tốt lành.

---o0o---

Ngày hôm nay là ngày vui của Xuân Đức khi hắn đã khôi phục được kiện bảo vật luôn đi theo bên mình nhưng tại nơi mà Nhạn Tuyết đang ở lại thì lại là một ngày không mấy tốt đẹp, ngày hôm nay liên tục có người tới nơi đây muốn chiếm lấy nơi này.

" Ầm ầm. "

Lại một vài tiếng nổ lớn vang lên , hiển nhiên là đang có ngươi công kích phòng ngự trận pháp ở xung quanh lâu đài. Lúc này đây tại bên trong lâu đài Nhạn Tuyết khẽ nhăn mày lại nói:

" Vì sao ngày hôm nay lại có nhiều người tới nơi này như vậy, phải chăng ta ở nơi này đã bị phát hiện. Đuổi đi một đám lại tới một đám khác."

Sói Mập lúc này đang nằm cách đó không xa nghe Nhạn Tuyết đang lầm bầm thì trong lòng nó cũng buồn phiền không kém, vốn dĩ nó chỉ cần lệnh cho một thủ hạ của mình thôi là có thể giết chết tất cả những kẻ ngoài kia nhưng nó lại có một vài phần cố kỵ đối với Nhạn Tuyết nên cũng không làm quá lộ liễu.

Mỗi lần giết chết người ở bên ngoài thì nó liền dọn sạch tử thi vì vậy mà Nhạn Tuyết lầm tưởng là những người kia đã bị đuổi đi nhưng thực tế thì chẳng tên nào đi đâu được nữa cả, chết cả đám rồi. Bây giờ chỉ cần để một mảnh tử thi bên ngoài thì hỏi xem còn tên nào dám tới nơi này gây sự.

Liên tục bị làm phiền Sói Mập có chút không quá kiên nhẫn nói :

" Tiểu Thư vì sao không giết chết đám người kia đi mà lại phải dùng lời lẽ khuyên bọn họ rời đi. Nếu như chủ nhân ở đây thì đã chặt hết đám ngoài kia thành 2 đoạn rồi."

Nhạn Tuyết nghe vậy thì hơi nhíu mày nói :

" Nhưng hai người chúng ta không phải là đối thủ của bọn họ nếu như đánh lên thì hai người chúng ta sẽ chịu thiệt. Ta lại không thể dụng thân phận thật sự để áp chế những người kia .Tới lúc đó đám tiểu hài tử phải làm sao đây.”