Chương 787: Chương 775 : ꧁༺ Tu Luyện Nhàm Chán༻꧂

Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻

[ Cảm ơn bạn " 0943351852" đã ủng hộ Np.]

*

Thời gian trôi qua thật nhanh, không bao lâu thì trời đã tối. Sau khi dùng bữa xong với Sói Mập thì hắn lại quay về với công cuộc tăng lên chiến lực, thật sự mà nói thì hắn cảm thấy chán ngấy với việc này rồi, ngày nào cũng phải luyện tập kỹ năng, rồi phải tranh thủ đi cắn nuốt sinh mệnh. Để nâng cao thể chất.

Một ngày thôi chứ ngày nào cũng vậy quả thực chịu không thấu.

Từ khi bước vào cao thiên thì hạn chế về thể chất của hắn cũng bị giải khai. Chỉ cần có đủ tinh hoa sinh mệnh thì hắn sẽ liên tục tăng cường được thể chất tự thân, có điều càng ngày nhu cầu về con mồi càng cao.

5 ngày trước kia thì hắn có thể cảm thấy, chỉ cần hấp thu sinh mệnh tiên thú cấp thấp cũng có thể tăng cường, tuy rất nhỏ nhưng vẫn là có. Nhưng chỉ mới sau 5 ngày thì đã không còn tác dụng, con mồi của hắn bây giờ thấp nhất cũng phải là Tinh Quân Tiên Cảnh, bằng không thì một chút tác dụng cũng không có.

Thở dài một hơi hắn có chút cảm khái :

" Ai rồi cũng phải chết, chết là hết vậy mà lúc sống phải khổ như thế này đây. Thôi thì sống khổ được ngày nào tranh thủ ngày ấy, không sau này sung sướng rồi thì lại tiếc."

Ở xa xa Sói Mập nghe hắn cảm khái thì mở mắt ra ngẩng đầu nhìn hắn , í ửng một tiếng, vẫy vẫy đôi tai sau đó lại tiếp tục nằm ngủ.

Sau khi than thân trách phận một hồi thì Xuân Đức bắt đầu luyện tập.

Việc đầu tiên hắn làm đó chính là tập lại tuyệt kỹ mà hắn sáng chế, do chiêu thức này tiêu hao thể lực quá kinh khủng. 4% thể lực một đòn, khi hắn toàn thịnh thì cũng chỉ có thể tung ra 10 đòn , cực hạn là 25 đòn nhưng hắn không bao giờ tung ra 25 đòn.

Nguy hiểm lúc nào cũng có thể xuất hiện, hắn luôn phải giữ lại thể lực để đề phòng tình huống phát sinh, không tới đó lại hỏi sao hành lại cay.

Mỗi khi ra đòn hắn thường đánh ra rất chậm, trong lúc này hắn cố gắng cảm nhận luồng sức mạnh lưu chuyển trong cơ thể, cố gắng khống chế nó một cách xảo diệu nhất, hắn nhận thấy chỉ cần khống chế tốt luồng lực lượng này thì có thể tăng cao được năng lực tấn công, cùng tăng nhanh tốc độ ra đòn.

Có điều cái gì nói cũng đơn giản hơn làm, hắn ngày nào cũng luyện tập nhưng mấy tháng trời cũng chẳng thấy có khởi sắc gì. Lực đạo bộc phát vẫn chỉ là 17 lần.

Không những thế, bây giờ lại có thể Quỷ Kiếm nữa, mỗi lần đánh ra một kiếm thì đều giảm đi 1/10 thể lực. Tuy lực công kích đề cao thêm mấy lần nhưng tiêu hao cũng là kinh người. Giờ thì hắn hiểu vì sao bí thuật càng mạnh thì lại ít được thi triển là vậy.

Bây giờ hắn chỉ ước có bảo vật gì đó giúp cho hắn hồi thể lực cực nhanh hoặc giúp cho thể lực hắn luôn ở trạng thái sung mãn cũng được. Đến lúc đó hắn khi nào cũng có thể bung lụa tỏa sáng rồi, không có vấn đề về thể lực thì hắn có thể mở ra mấy cái linh vực, liên tục sử dụng tuyệt kỹ do bản thân sáng chế, tới lúc đó địch nhân chỉ có khóc ra máu.

Có điều ước mơ vẫn luôn là ước mơ, còn thực tế thì nghiệt ngã. Sau khi dùng Quỷ Kiếm kết hợp với tuyệt kỹ chém ra 7 chém thì hắn lúc này đã nằm thẳng cẳng ra mà thở.

" Cái cảm giác thoát lực trong giây lát như thế này quả thực chẳng cảm thấy thú vị quái gì cả. Cũng nên đi ăn cái gì rồi." Tự nói với mình một câu xong thì Xuân Đức liền ngồi dậy.

Hắn lúc này lấy ra từ bên trong nhẫn chứa đồ một con quái vật biển to lớn. Thân giống cá mập, có điều nó không có vảy mà toàn thân được bao trùm bởi một lớp sừng đen xì, cả người nó có vô số chiếc gai nhọn mọc ra, bên trên mỗi chiếc gai nhọn đều ẩn chứa kịch độc.

Con này có đẳng cấp ngang ngữa với hắn, phải mất công lắm mới chộp được nó.

Mấy ngày trước hắn định ăn rồi nhưng mà không nỡ, đồ ăn ngọn nên để lúc an nhàn thưởng thức mới ngon chứ ăn vội ăn vàng còn gì là thú vị.

Ngay khi con quái vật biển này bị Xuân Đức mang ra thì linh áp từ bên trên cơ thể nó liền tán phát ra khắp nơi, với linh áp cường đại của nó dọa cho những sinh vật ở nơi đây câm lặng, côn trùng tẩu thú các kiểu trong nháy mắt không dám phát ra tiếng.

Đang nằm canh giữ tù nhân Sói Mập lúc này cũng mở mắt ra mà nhìn, nhìn thấy con quái vật biển dài mấy chục dặm đang phát ra hắc quang thì nó liền cảm thấy sợ hãi, nó muốn cử động mà bị linh áp cường đại từ con quái vật biển đã chết kia ép cho không thể nhúc nhích.

Ngay cả tên Hồ Nhất Khôn bị đánh cho tàn phế lúc này cũng ngưng trị thương lại mở mắt ra mà nhìn, khi nhìn thấy là thứ gì thì sắc mặt hắn liền trắng.

Còn về phần Xuân Đức thì hắn đang vô cùng hưng phấn, sau khi làm chuẩn bị xong hắn bắt đầu hấp thu con quái vật biển này, ngay lập tức một luồng sinh cơ dạt dào theo tay hắn chạy vào bên trong cơ thể, tẩm bổ nuôi dưỡng từng tế bào một .

Cả người hắn lúc này cũng sáng lên ánh sáng xanh biếc do tinh hoa sinh mệnh có một ít từ thể nội thoát ra bên ngoài.

Hắn lúc này có thể cảm nhận được cơ thể đang được từ từ tăng cường, xương cốt, gân mạch, các kiểu đều đang được phát triển nhanh chóng. Làn da của hắn ngày càng sáng bóng, trong trắng lộ hồng, nhìn không khác gì da của nữ nhân, may mà trên cơ thể hắn còn có đồ án của chín con độc long bằng không hắn lại lầm vào tình cảnh trước kia.

Thời gian từng phút đi qua.

Chỉ mới qua ba phút thì con quái vật biển khổng lồ kia đã thu nhỏ lại còn 2 phần 3.

Sáu phút sau nó chỉ còn da và xương.

Đến phút thứ 10 thì cả da và xương đều không còn, tất cả đều biến thành tro bụi bị gió biển thổi đi mất. Lúc này đây chỉ còn lại một viên nội đan to bằng cái chậu rửa mặt đang phát ra ánh sáng xanh lục cùng một viên tinh hạch có hào quang bảy màu.

Hắn vung tay lên hai vật kia bay vào trong tay hắn, tay phải khẽ hấp thì viên tinh hạch ẩn lập tức vỡ nát, ngay lập tức một đoàn tinh quang bao phủ lấy hắn. Ngay lúc này hắn cảm thấy hồn phách của bản thân được trị lành thêm một phần. Còn về phần viên nội đan kia cũng bị hắn nuốt vào luôn, dù sao đây cũng là vật đại bổ với hắn.

Sau khi cắn nuốt xong con quái vật biển kia Xuân Đức còn chưa thỏa mãn, hắn có phần tiếc rẻ nói :

" Chậc, chưa gì đã hết mất rồi. Nếu như ngày nào cũng có một con như thế này ăn tráng miệng thì quả thực cuộc đời xem như viên mãn. Đáng tiếc à, đồ ăn kiểu này không có nhiều. Chán thật. bây giờ lại phải ăn mấy thứ không có dinh dưỡng kia rồi."

Nói xong hắn lại lấy ra một vài con hung thú khác, có điều đẳng cấp mấy con này không cao bằng con lúc nãy, mấy con này đa phần đều chỉ có Thần Quân Tiên Cảnh .

Lần này Xuân Đức không có vừa hấp vừa hưởng thụ như lúc trước(ăn được miếng ngon nhớ mãi ) mà cật lực hấp thu, từng con hung thú như quả núi lớn trong vài cái hô hấp liền biến thành tro tàn chỉ để lại tinh hạch cùng nội đan.

Không qua bao lâu xung quanh Xuân Đức có gần mấy trăm khối tinh hạch cùng nội đan đang lơ lửng phát ra quang mang đủ loại màu sắc, giá trị của những thứ này cũng vô cùng xa xỉ, đêm bán tại Thịnh Đế Thánh Thành hẳn sẽ được một khối tài sản khổng lồ.