Chương 782: Chương 769.1 : ꧁༺Mông Lão Chết ༻꧂

Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻

Cùng lúc này hai cự nhân con rối đang đánh tới cũng ngừng bước chân, sau vài cái hô hấp thì cả hai liền sụp đổ biến thành vô số khối bằng nhau.

Nhìn thấy thấy hai con rồi khôi lỗi dễ dàng bị đối phương hủy diệt thì Mông lão " hừ " lạnh một cái. Nhưng ngay vào lúc này Mông lão bỗng nhiên mở to hai mắt, ngửa đầu lên trời gầm rống.

Cũng không biết Mông lão thi triển thủ đoạn gì mà cả người ông bỗng chốc bành trướng, từ một ông lão già hom hem trong chớp mắt biến thành một cự nhân cơ bắp đầy mình. Làn da của ông ấy cũng biến thành vỏ cây.

Cự nhân này cao tới mấy chục mét, tướng mạo dữ tợn, các chi to lớn,bên trên da thịt mọc ra các gai nhọn hoặc nhánh cây ,nhìn qua giống như một cây đại thụ vậy.

Xung quanh địa phương Mông lão đứng thực vật mọc lên từng đám, bọn nó nhanh chóng mọc cao, thoáng cái đã đạt tới độ cái 7-8 mét.

Sau khi biến thân thành người cây thì Mông lão liền hướng Cửu Kiếm Ca đánh tới, chỉ nhìn thấy Mông lão bước ra một bước thì đã tới gần Cửu Kiếm Ca, 8 tay cùng đập hướng ngay đầu Cửu Kiếm Ca mà nện xuống.

Gió lốc từ 8 nắm đấm sinh ra thổi tung những thứ xung quanh.

Nhìn thấy Mông lão biến thân đánh về phía bản thân thì Cửu Kiếm Cả đồng tử mãnh liệt co rút, trong ánh mắt hắn không che giấu được sự kinh hãi. Hắn lúc này bỗng nhiên lấy ra một cái chuông nhỏ, chuông nhỏ được hắn thôi thúc phát ra ánh sáng xanh lam bảo vệ lấy hắn.

Khi quang mang vừa hiện thì 8 nắm đấm của Mông lão cũng đánh tới Cửu Kiếm Ca.

Rầm rầm..rầm rầm...

Tám tiếng nổ lớn vang lên, sóng khí từ vụ va chạm tán ra xung quanh thổi cho những người khác phải lui lại mấy bước, bị ăn liên hoàn quyền thì Cửu Kiếm Ca liền như quả bóng văng ra xa xa, đập vào một ngọn núi.

Ầm ầm.

Ngọn núi đổ sụp một mảnh, Cửu Kiếm Ca lúc này phun ra liên tiếp mấy ngụm máu. Ngay khi Cửu Kiếm Ca còn chưa kịp đứng dậy thì Mông lão lại tiếp tục hướng tới hắn đánh tới.

Lúc này đây mấy người đang đứng bên cạnh quan chiến liền không thể ngồi yên được rồi, cả 6 người lúc này đồng thời tấn công về phía Mông lão.

" Mấy con kiến hôi cút đi."--- Mông lão gầm lên một tiếng sau đó loạn quyền nện xuống.

Ầm ầm ầm... ầm ầm...

Từng quyền mang theo uy thế kinh người đánh về phía 6 người kia. Trong 6 người duy chỉ có trung niên mặc áo da thú là có thể ngạnh kháng lại được uy lực của một quyền này. Còn những người khác trong nháy mắt liền bị đánh cho văng ra xa xa.

Bịch bịch bịch bịch.

Mấy kẻ khác như mấy cái bao tải rách bị ném đi nằm trên mặt đất liên tục thổ huyết. Lúc này đây Cửu Kiếm Ca cũng đã bò ra khỏi đống loạn thạch, hắn hét lớn.

" Trước giết Tôn Vân. Con chó già này để hai người chúng ta đối phó."

Những người khác đều có tu vi không hề thấp, bị một đòn như vậy tuy bị thương không nhẹ nhưng cũng không tới nỗi mất đi sức chiến đấu. Bọn họ nhanh chóng đứng dậy sau đó hướng về phía Xuân Đức giết qua.

Nhìn thấy cảnh này thì Mông lão liền buông tha cho đại hán mặc ao da thú mà quay về bảo vệ cho Xuân Đức.

Nhìn thấy Mông lão muốn rút lui thì đại hán mặc áo da thú lấy ra hai khỏa quang cầu đen trắng , vẻ mặt hiện lên sự hung ác ném thẳng về phía Xuân Đức.

" Ta cũng không tin ngươi ăn hai quả tịch diệt châu mà vẫn không bị thương."

Mông lão nhìn thấy vậy nhưng cũng không có né tránh mà dùng thân thể che chắn trước người Xuân Đức.

Ầm ầm.

Một tiếng bạo tạc vang lên, hai quang cầu đen trắng kia nổ tung , một cột mây lửa hình nấm hình thành. Sóng nhiệt thổi quét ra khắp nơi , thoáng một cái cả hòn đảo liền bốc cháy. Hòn đảo bây giờ chẳng khác gì ngọn đuốc giữa biển khơi mênh mông vậy.

Sau một lúc lâu ngọn lửa mới tán đi, lộ ra thân hình hai người Mông lão cùng Xuân Đức, Xuân Đức thì không bị sao, có điều Mông lão lúc này đã bị thương tích đầy mình, không thể tiếp tục duy trì cự nhân hình thái mà phải quay về trạng thái nhân loại.

Còn chưa kịp để cho Mông lão lấy lại sức thì 7 người kia lại một lần nữa xung phong tiến công, bảy người hình thành thế trận vây công, tiến thủ có trật tự.

Lúc ban đầu Mông lão còn có thể đối kháng cùng những người này nhưng có Xuân Đức là cái vướng tay chân nên Mông lão rất nhanh liền bị thương,thương càng thêm thương Mông lão càng đánh càng suy yếu.

Có điều ông lão này chiến đấu rất kiên cường, mặc dù thương tích đầy người nhưng lão ta vẫn bảo vệ cho Xuân Đức không bị một chút tổn thương nào.

Phúc...

Nhưng mà cái gì cũng có giới hạn, ngay khi Mông lão bị lỡ một nhịp thì liền bị một thanh đoản kiếm đâm trúng ngực, người đâm nhát kiếm chí mạng này chính là Cửu Kiếm Ca.

Bị đâm một kiếm Mông lão ngay lập tức liền quỵ xuống, miệng liên tục phun phun ra từng ngụm máu đen, hiển nhiên bên trong thanh đoản kiếm kia có kịch độc.

Trước lúc chết ông lão này còn quay lại nhìn Xuân Đức yếu ớt nói :

" Đại công tử xin lỗi, lão nô không thể bảo vệ được đại công tử rồi."

" Bịch"

Mông lão nói xong câu này thì chính thức tắt thở gục xuống , nằm yên trên mặt đất lạnh lẽo.

Nhìn thấy ông lão này trước mắt mình chết đi thì Xuân Đức cũng chỉ nhìn qua một cái rồi thôi, hắn cũng chẳng cảm thấy gì cả. Nhìn lên bảy người cách đó không xa Xuân Đức bỗng nhiên nở một nụ cười.

Nhìn thấy nụ cười này thì bảy người phía đối diện không tự chủ được rùng mình một cái, tên đại hán mặc áo da thú quát :

" Tiểu súc sinh người cười cái gì ? "

Xuân Đức vẫn duy trì nụ cười tà của mình, hắn dùng ánh mắt thâm thúy nhìn 7 người nói :

" Quả thực ta nên cảm ơn các ngươi đây, tự dâng lên tới miệng đỡ mất công ta đi tìm, mặc dù chỉ có 2 tên nữa bước vương giả nhưng ăn một bữa vậy cũng là đủ rồi."

Xuân Đức liếm môi một cái, sau đó hắn lấy ra Quỷ Kiếm , ngay khi Quỷ Kiếm vừa ra thì khí chất cả người Xuân Đức cũng biến đổi, từ một người văn nhã biến thành kẻ khát máu, cả người hắn bốc lên tà quang.

Phập.

Xuân Đức cấm Quỷ Kiếm vào thân thể của Mông lão, trong nháy mắt cái thân thể kia liền biến thành cát bụi, tất cả năng tinh hoa đều bị Quỷ Kiếm cắn nuốt. Được hấp thụ máu thịt , Quỷ Kiếm ngay lập tức run lên vì hưng phấn.

Nhìn thấy một màn chuyển biến như vậy thì bảy người phía đối diện ngay lập tức lui lại vài bước, Cửu Kiếm Ca lúc này gằn giọng quát :

" Ngươi không phải là Tôn Vân, ngươi là kẻ nào ? "

Phập

Đáp lại câu hỏi của hắn là một nhát kiếm chí mạng xuyên tim, đâm từ phía sau lưng. Trước lúc hắn mất đi tri giác chỉ nghe được một câu :

" Ta là ai ? Ta là ta. Ta là ai ? Tà là Xuân Đức."

[ T/G: Viết xong mà cảm thấy cứ sao sao ấy, biết là hư cấu mà sao..TT ]