Chương 771: Chương 759 : ꧁༺ Vô Đề ༻꧂

Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻

Theo sau giọng nói âm trầm kia là một thanh niên có bộ dạng cao gầy xuất hiện trước mắt mọi người. Lý Hổ lúc này đang trong cơn say nghe có người chửi mình là ngu si thì liền trừng đôi mắt hổ gầm gừ :

" Ngươi vừa nói cái gì, có gan nói lại lần nữa "

Thanh niên bộ dạng cao gầy kia chính là Hứa Sơn, lúc này đây nghe Lý Hổ gầm gừ thì đứng ở nơi đó ôm ngực khinh thường nói :

" Ta nói các ngươi chính là một đám đầu óc ngu si tứ chi phát triển, một đám không có não. Hừ. Ngươi có thể làm gì ta. "

Lý Hổ nghe thế thì máu nóng dồn lên não, hai mắt hắn đỏ lừ, hắn hét lớn một tiếng " Đi chết " rồi đánh thẳng về phía Hứa Sơn. Tiên lực cuộn trào , kình khí thổi quét bốn phía, ngay lập tức bàn ghế bên trong nơi này ép thành cặn bã, riêng có căn tửu lầu là không có việc gì, vô số phù văn bên vách tường cùng sàn nhà đồng thời sáng lên bảo vệ nơi này.

Hứa Sơn đang khoanh tay nhìn thấy Lý Hổ đánh tới thì ngạc nhiên đến ngây cả người, hắn không ngờ lại có người dám động thủ với hắn. Nhưng rất nhanh hắn liền hồi phục tinh thần, sắc mặt hắn âm trầm vô cùng.

" Thứ không biết sống chết, hừ, chết đi."

Không biết từ khi nào trong tay Hứa Sơn đã xuất hiện một thanh kiếm, thanh kiếm được tiên lực quán chú ngay lập tức sáng lên, hắn cũng dùng toàn lực đánh thẳng về phía nắm đấm của Lý Hổ.

Keng.

Một âm thanh chói tai vang lên, kiếm của Hứa Sơn chém lên nắm đấm của Lý Hổ không ngờ không thể xuyên phá mà còn bị dội ngược lại, lực phản chấn mạnh mẽ khiến hai người đồng thời lui lại mấy chục bước. Sóng khi từ vụ va chạm lan ra xung quanh thổi tung mọi thứ.

Lý Hổ thấy đối phương có thể đỡ được đòn tấn công của mình thì vô cùng tức giận, hắn gầm lên một tiếng như tiếng hổ gầm sau đó lao thẳng về phía Hứa Sơn đánh tới. Cả người hắn lúc này nổi lên cơ bắp cuồn cuộn, một lớp vãy giáp màu xanh hiện lên, nhìn hắn bây giờ không không khác gì con quái thú hình người cả.

Bên phía Hứa Sơn nhìn thấy Lý Hổ công tới thì ngay lập tức sử dụng thân pháp linh hoạt né tránh, hắn cũng không dám đón đỡ trừ khi là bất đắc dĩ, tuy hai bên tu vi ngang nhau đều là nữa bước Bất Diệt Tiên Cảnh nhưng so về lực lượng thì hắn lại kém đối phương không ít, hắn hơn ở đối phương chỉ có sự linh hoạt.

Nhưng mà hơn kém cũng không nhiều, vì vậy sau khi né tránh được một lúc thì hắn bị buộc phải đối chiến cùng với con quái vật hình người kia.

Keng keng keng... Rầm rầm rầm...

Từng tiếng nổ đinh tai vang lên, cả cái tửu lầu này cũng bắt đầu rung lắc, rất nhanh những người còn ở bên trong tửu lầu đều chạy tới lầu đều chạy tới lầu ba xem có việc gì.

Con riêng về phần Xuân Đức thì hắn lúc này đã rời khỏi tửu lầu , nhân lúc mọi người đang chú ý đến trận chiến hắn liền mang theo Sói Mập rời đi, hắn cảm thấy mình chẳng có lý do khỉ gió gì phải tham gia vào cái trò đánh nhau vô bổ kia.

Còn về phần mấy huynh đệ trên bàn nhậu mới quen kia hắn cảm thấy chẳng có cũng chẳng sao. Sau này cũng không biết là còn gặp lại được nữa không.

Hai tay ôm sau gáy hắn ngửa mặt nhìn trời, thấy trời cũng đã về chiều thì hắn thấy mình nên đi về nhà thôi. Tối nay còn có trò vui đang đợi hắn ở nhà. Hắn bất giác nở một nụ cười tà.

Đi ở bên cạnh Soi Mập nhìn thấy nụ cười này thì cả người có bao nhiêu sợ lông đều dựng đứng lên, nó có phần e sợ hỏi :

" Chủ nhân, người làm sao mà lại cười tà ác như vậy ? "

Xuân Đức nhìn qua nó cười hắc hắc .

" Tối nay sẽ có người đến đưa đồ tốt cho chúng ta, nếu như ngày mai ta vui lại mang ngươi đi ăn đặc sản. "

Sói Mập nghe vậy thì ngay lập tức nịnh nọt.

" Đúng là chủ nhân tốt nhất."

Đang lúc này Xuân Đức nhìn qua bên lề đường thì thấy một tiệm bán bảo vật, hắn ngừng lại bước chân sau đó đi tới trước cửa hàng này. Ở bên cạnh Sói Mập hiếu kì hỏi :

" Chủ nhân người muốn mua bảo vật sao ? "

Xuân Đức gật gật đầu nói :

" Ta muốn mua một chút bảo vật dành cho nữ , dù sao chúng ta cũng đang ăn nhờ ở đậu nhà người ta cũng nên tỏ một chút lòng thành."

Vừa vào bên trong cửa hàng thì một cô gái có khuôn mặt ưa nhìn, mặc trên người một bộ đồ trắng nhìn rất xinh đẹp, cô gái này đến trước mặt Xuân Đức cười nói :

" Mời công tử vào nhìn, nếu ưng ý món bảo vật nào thì nói cho tiểu nữ."

Xuân Đức lướt qua một lượt bảo vật nơi đây, đa phần đều là bảo vật dạng binh khí cả, chỉ có một số thứ thuộc dạng trang sức mà thôi. Sau khi nhìn qua một lượt thì hắn hướng cô gái kia nói :

" Lấy cho ta chiếc vòng tay kia nhìn xem thế nào ? "

Cô gái làm theo lời Xuân Đức, lấy từ bên trong kệ ra một chiếc vòng tay, cô gái này không đợi Xuân Đức hỏi thì bắt đầu giới thiệu một lô xích sông.

" Đây là một chiếc Ngân Giáp Giới , khi luyện hóa bảo vật này rồi thì nó ngoại trừ có thể làm vật trang trí còn có thể tăng lên nữa thành tiên lực của bản thân....."

Cô gái kia kể một thôi một hồi nhưng Xuân Đức cũng không có chú ý lắm, hắn đang xem phù văn khắc trên chiếc vòng tay này, hắn nhận thấy phù văn mà hắn học từ Vô Địch làm sao lại có phần kém hơn so với phù văn này.

Hắn thu lại ánh mắt, hắn nhìn lên cô gái nói :

" Lấy cho ta một cặp như thế này, nếu có loại nào tốt hơn mà dành cho nữ thì đổi cho ta."

Cô gái kia nghe Xuân Đức muốn mua một đôi lại còn muốn thứ cao cấp hơn thì cảm thấy vui vẻ, nàng cười tươi như hoa. Sau khi lục loại một lúc thì nàng ta đem ra một đôi vòng tay phát ra ánh sáng xanh lam nhu hòa.

Lúc cô gái đang định giới thiệu thì Xuân Đức nói :

" Không cần giới thiệu, nhìn là biết hàng tốt rồi. Hết bao nhiêu tiền ? "

" Một vạn thượng phẩm tiên thạch một đôi, công tử thấy cái giá này thế nào ? "--- Cô gái hỏi dò.

Xuân Đức nhìn nàng, bình thản nói :

" Năm trăm thượng phẩm tiên thạch một chiếc, đây là cái giá cuối. Nếu không bán ta liền rời đi."

Hắn có được độc tâm thuật( thuật pháp chỉ áp dụng với người có tinh thần lực yếu hơn hoặc không có bảo vật phòng vệ hồn phách mạnh mẽ.) nên biết được cô gái trước mặt đang suy nghĩ cái gì. Vì vậy hắn mới đưa ra cái giá như vậy.

Cô gái nghe vậy thì trơn to đôi mắt một bộ dạng không thể tin được, nàng ta khẽ gắt :

" Không mua liền thôi, rẻ như vậy ta không bán. "

Xuân Đức nhìn thẳng vào mắt cô gái , sau đó khẽ cười nói :

" Thật không bán sao ? "

Cô gái kia kiên quyết gật đầu nói :

" Ta không bán, bán như vậy thì ta sẽ bị lỗ vốn."

Xuân Đức cười lên ha hả :

" Cô bé, mới tập đi bán hàng sao, nói dối mà mặt lại đỏ lên thế kia. Thôi được rồi vậy thì một ngàn vậy, với cái giá đó hẳn là cô bé đã có thể đem khoe với tỷ tỷ của mình."

Cô gái nghe thế thì càng trợn to mắt lên, nàng lắp bắp nói :

" Vì sao ngươi biết ? "

Xuân Đức khẽ ho khan nói :

" Thôi , ta không có thời gian đùa nghịch với cô bé đâu, nhanh gói hai chiếc vòng kia lại cho ta. Còn đây là tiên thạch để mua bọn chúng."

Xuân Đức lấy ra từ nhẫn trữ vật 2 ngàn tiên thạch thượng phẩm đặt lên trên quầy bán hàng. Cô gái khẽ liếc hắn một cái sau đó mới nhanh nhẹn gói đồ lại cho hắn, nàng cẩn thận đặt hai chiếc Thủy Linh Giới vào trong một chiếc hộp bích ngọc rồi đưa cho Xuân Đức nói :

" Của ngươi đây. "

Xuân Đức nhận lấy chiếc hộp từ tay cô gái sau đó ôn hòa nói :

" Cảm ơn . Lần sau có dịp ta sẽ ghé qua. "