Chương 711: Chương 702 : ꧁༺༒ Sơ Nhập Cao Thiên- Sói Hoang Mạc -1༒༻꧂

Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻

Ngay khi hắn từ bỏ việc mở ra nhẫn không gian thì từ một bụi cỏ gần đó một đầu chó sói có bộ lông màu bạc nhuốm máu xuất hiện, trên người con sói có mấy đạo vết thương sâu thấy xương nhìn bộ dạng của nó hẳn là vừa trải qua một trận tử chiến.

Khi ánh mắt hai bên chạm nhau thì một loại đồng bệnh tương liên cảm giác hiện lên trong lòng Xuân Đức, cũng không rõ con sói kia có cảm giác như vậy hay không nhưng Xuân Đức có thể lờ mờ cảm nhận thấy được một tia đồng cảm bên trong ánh mắt của nó. Đây là năng lực trời phú cho hắn.

Xuân Đức lặng yên nhắm mắt lại, cố gắng chịu đựng cơn đau, chờ đợi tới khi nào tinh thần lực lượng khôi phục sẽ mở ra nhân chứa đồ. Con sói bạc kia thấy Xuân Đức nhắm mắt lại thì nó lượn quanh Xuân Đức hai vòng rồi cũng nằm xuống bên cạnh hắn.

Thời gian từ từ đi qua. Không qua bao lâu thì bầu trời trên cao đã treo ba cái mặt trăng màu xanh lam, gió mạnh thổi cát bay tứ phương.

Đúng lúc này Xuân Đức mở mắt ra, hắn khịt khịt mũi, hắn cảm thấy vị tanh của động vật bò sát, ánh mắt Xuân Đức nhìn xung quanh, rất nhanh hắn liền thấy cách hắn mấy trăm mét đang có một đàn rắn bò ra khỏi hang.

Từng con rắn hai đầu, cả người có hoa văn màu đỏ , dài 20 mét trườn ra khỏi hang sâu, đầu lưỡi bọn nó thụt ra thụt vào, tiếp sau đó từng con rắn đều hướng về phía Xuân Đức bên này mò qua.

Con sói hoang bên cạnh Xuân Đức lúc này cũng mở mắt ra, nó đứng dậy nhe răng phát ra từng tiếng gào gừ về phía đám rắn. Đàn rắn gần 20 con nhìn thấy con sói bạc phát ra tín hiệu đe dọa thì cũng không có rút lui mà cả đám đều ngẩng đầu lên thị uy lại.

Thấy đe dọa mà đối phương không bỏ đi con sói bạc không ngờ lại nhào về phía trước, thân ảnh nó như một vệt ánh sáng bạc thoáng cái đã tiến lại gần một con rắn nhỏ nhất hung hăng cắn xuống nơi bảy tấc của con rắn.

Với tốc độ siêu việt con sói bạc dễ dàng khống chế lại một con rắn, có điều con rắn lớn kia lúc này lại quận tròn lại, quấn lấy con sói bạc những con rắn khác lúc này cũng điên cuồng lao qua phía này.

Nhìn thấy con sói kia sắp bị đám rắn hai đầu giết chết Xuân Đức tụ tập lại một chút pháp nguyên còn dư ngưng tụ lại ở miệng, ngay lập tức mười mấy mũi phi trâm hình thành.

Vèo vèo vèo

Xuân Đức há miệng phun ra phi trâm, ngay lập tức phi châm hóa thành ánh sáng tinh chuẩn đánh lên từng nơi yếu hại của mấy con rắn hai đầu. Lực của phi châm lớn vô cùng dễ dàng xuyên thủng làn da cứng rắn của mấy con rắn kia. Thêm vào chất độc của Xuân Đức mấy con rắn kia ngay lập tức quần quạy , mấy hô hấp sau liền chết cả đám.

Quá mệt mỏi Xuân Đức lại một lần nữa lâm vào hôn mê. Sau khi Xuân Đức hôn mê thì con sói bạc dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía hắn, sau đó con sói bạc kia bắt đầu ăn thịt từng còn rắn hai đầu.

Hình thể con sói bạc cũng không lớn lắm, nó cao gần 2 mét dài cũng 6-7 mét gì đó. Vậy mà nó liên tục ăn thịt hết gần 20 con rắn. Những vết thương trên người nó nhanh chóng liền lại, bộ lông bạc cũng sáng hơn một ít, không còn ảm đạm như lúc trước nữa.

Con sói bạc sau khi ăn xong thì lại quay bên cạnh Xuân Đức, có điều lần này nó không phải nằm xuống bên cạnh Xuân Đức mà dùng miệng khéo léo ngậm hắn vào trong, rồi hướng về một phía khác rời đi.

Con sói bạc có thể là do ăn được mấy con tiên thú cấp thấp nên đã khôi phục được ít nhiều khí lực vì thế nó quyết định mang Xuân Đức rời đi. Sau khi mang Xuân Đức tới một cái hang động không có ai thì nó nhẹ nhàng nằm xuống, để cho Xuân Đức tựa vào người nó mà nghỉ ngơi.

Tiếp sau đó một người một sói cứ như vậy mà thiếp đi.

*

Vài ngày sau.

Xuân Đức cùng sói bạc đồng thời mở mắt ra, bọn họ cùng lúc tỉnh dậy vì không gian yên tĩnh nơi đây xuất hiện một con cáo trắng, con cáo trắng nhỏ kia có 3 cái đuôi, ánh mắt linh động vô cùng. Khi Xuân Đức cùng sói bạc đồng thời nhìn nó thì con cáo nhỏ hiện lên vẻ sợ hãi sau đó nhanh chân chạy ra ngoài.

Những không qua bao lâu thì Xuân Đức nghe được tiếng bước chân tiến lại phụ cận nơi đây. Lúc này đây con sói bạc đứng dậy, ánh mắt nó hiện lên sự hung ác nhìn về phía bên ngoài.

Không qua bao lâu thì trong tầm mắt của Xuân Đức xuất hiện mấy thân ảnh, tất cả đều là thanh thiếu niên, tuổi đời còn rất trẻ. Đi phía trước nhất chính là một cô gái mặc một quần áo màu vàng, nàng ta tuy sắc đẹp bình thường nhưng mà lại có một cổ khí chất khiến người ta không thể xem thường.

" Là tam nhãn ngân nguyệt lang( ba mắt sói bạc) mọi người cẩn thận."--- Khi nhìn thấy sói bạc thì cô gái đi đầu ngay lập tức lớn tiếng cảnh báo mọi người. Những người khác nghe vậy đều nhanh chóng tiến vào trạng thái chiến đấu.

Nhưng đúng lúc này một thiếu niên có đôi mắt sáng như ngôi sao phương nam, khuôn mặt anh tuấn chỉ về hướng Xuân Đức nói lớn :

" Nhanh nhìn, nơi kia có một người bị thương nặng."

Nghe vậy những người khác lúc này cũng nhìn qua phương hướng thiếu niên chỉ, lúc trước bọn họ bị sói bạc thu hút ánh mắt nên không có ai nhìn thấy Xuân Đức, lúc này đây nhờ thiếu niên mà họ mới chú ý đến Xuân Đức.

Nhìn thấy bộ dạng Xuân Đức lúc này đây cùng với sói bạc một mực thủ hộ bên cạnh , trong đôi mắt cô gái đi đầu hiện lên một tia ánh sáng khác lạ. Nàng ta lớn tiếng nói.

" Bằng hữu, chúng ta cũng không có ác ý. Ta là Thiên Hoa con gái của thành chủ Long Nham Thành. Mấy người chúng ta chỉ là vô ý đi vào nơi trị thương của bằng hữu mà thôi. Theo ta thấy bằng hữu hẳn là gặp trọng thương nếu để như vậy sẽ không tốt, nơi đây ta có mấy bình thuốc trị nội thương lẫn ngoại thương."

Nói xong nàng liền lấy ra mấy lọ ngọc ném về phía Xuân Đức.

Cảm nhận được thiện ý từ cô gái, sói bạc nhìn nàng một cái sau đó ngậm mấy lọ ngọc để vào trong tay Xuân Đức. Có điều Xuân Đức lúc này tình hình khá là tồi tệ, hắn còn không thể cử động được nữa. Ánh mắt hắn mang theo sự cầu cứu nhìn về phía cô gái kia.

Nhìn thấy ánh mắt của Xuân Đức cô gái mạnh dạn tiến lên vài bước thấy con sói bạc không tấn công thì nàng mới dám đi tới bên cạnh . Nàng ngồi xuống bên cạnh Xuân Đức đỡ hắn tựa vào một bên vách đá. Sau đó nàng thử bắt mạch giúp hắn.

Không xem thì thôi vừa liền dọa cho nàng hoảng sợ không thôi. Cơ thể Xuân Đức không còn một cái gì lành lặn, xương thì vỡ tan nát, gân mạch đứt đoạn, nội tạng tan vỡ. Y hệt một mớ hỗn độn. Thiên Hoa lúc này có đôi chút nghi ngờ vì sao Xuân Đức vẫn còn sống đến giờ phút này.

" Ngươi làm sao lại bị thương nặng thành dạng này. Thương nặng như vậy thì ta cũng không có cách nào chữa khỏi cho ngươi. Ngươi ăn cái này trước xem có đỡ hơn tí nào không."--- Cô gái dùng âm thanh ôn nhu nói với Xuân Đức, sau đó nàng lấy ra từ trong ngực một viên Thái Cực Huyền Đan cho Xuân Đức uống vào.

Dùng tay tách miệng Xuân Đức ra nàng bỏ đan dược vào miệng hắn. Xuân Đức chỉ cảm thấy một thứ ngòn ngọt vừa bị hắn nuốt xuống, thứ kia sau khi xuống bụng thì hóa thành từng luồng khí âm chạy đi khắp cơ thể hắn.

Luồng nhiệt khí kia đi tới đâu thì hắn cảm thấy thương thế của mình khôi phục lại một chút, sau một lúc khi dược lực tan hết Xuân Đức đã có thể gian nan mở miệng nói chuyện.

Nhìn cô gái Xuân Đức mấp máy môi nói :

" Cảm ơn cô gái tốt bụng."