Chương 707: Chương 698 : ꧁༺༒ Xuân Đức người lương thiện ༒༻꧂

Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻

Rời đi nơi buôn bán nô lệ , Xuân Đức tìm đến một cái tiệm ăn. Tên cửa hàng cũng rất sang chảnh, tiệm bò vàng. Xuân Đức mang theo Bích Dao đi vào bên trong thì thấy lão chủ quán đang ngồi chém gió với mấy tên tiểu nhị.

Bên trong cửa hàng cũng không phải rất nhiều khách, Xuân Đức đảo qua một cái liền nhìn thấy những người ăn ở đây đều có một đặc điểm. Nếu không phải là mấy thằng liếm máu trên lưỡi dao mà sống thì cũng là gái làng chơi.

Nhìn thấy có khách đi vào mà lại là thiếu niên ăn mặc sang trọng mang theo một cô gái xinh đẹp thì lão chủ quán nhìn có chút đê tiện tự mình đi ra ngoài niềm nở đón tiếp, hắn đi tới trước mặt Xuân Đức hỏi :

" Anh bạn nhỏ muốn ăn món gì? Tiệm chúng ta có rất nhiều món ăn ngon."

Xuân Đức gật đầu nói :

" Có món gì ngon thì đều mang lên đây cả đi."

Tiện thể hắn quăng cho lão chủ quán kia một đống tiên thạch. Nhận được tiền lão chủ quán không thèm ngó qua mà cất luôn, ngay sau đó hắn nhìn đám phục vụ phân phó.

" Nhanh đi xuống bếp phân phó nhà bếp làm món ngon cho vị tiểu công tử cùng vị tiểu thư này đây. "

Đám phục vụ nhanh chóng chạy xuống nhà bếp còn về phần Xuân Đức thì được lão chủ quán mang đến một cái bàn sạch sẽ. Vừa ngồi xuống bàn thì lão chủ quán liền hỏi thăm .

" Không biết hai vị là ..? "

Xuân Đức nhàn nhạt nói :

" Đừng có hỏi nhiều, lo chuyện của ông đi."

Bị Xuân Đức lạnh nhạt ông lão cũng chỉ cười trừ mà không dám làm nói gì, hắn cười bồi một cái sau đó nhanh chân chuồn đi mất. Cũng không phải để Xuân Đức đợi lâu, rất nhanh đã có đồ ăn được đưa lên.

Mặc dù Xuân Đức cũng chẳng biết mấy thứ kia làm từ thịt con gì những ngửi mùi thôi cũng đã cảm thấy rất ngon, không do dự hắn ngay lập tức cầm đũa dùng bữa.

Ngay lúc hắn vừa ăn được mấy miếng thì một gã đàn ông cao to, đầu trọc, ánh mắt có phần âm lãnh bước đi qua bên bàn của Xuân Đức nhìn hắn nói :

" Tiểu tử( oắt con) cho cô bé này qua bồi mấy huynh đệ chúng ta uống rượu được chứ."

Xuân Đức đang ăn nghe thế thì vẫn như bình thường, dùng một tay tóm lấy cổ tên kia kéo lại gần sau đó dùng hai ngón tay giật đứt cái động mạch ở cổ tên kia. Ngay lập tức máu tươi phụt ra, Xuân Đức nhanh tay mang một bát thịt xào tái lại hứng tiết.

Không qua mấy cái hô hấp thì hắn đã có một bát tiết canh. Làm xong Xuân Đức tiện tay ném tên kia qua một bên rồi tiếp tục ngồi ăn như không hề có chuyện gì.

Một loạt hành động của Xuân Đức dọa cho đám người bên trong cái tiệm ăn này nhảy dựng, cả đám cảm thấy lạnh sống lưng, ngay sau đó liền có người lại len lén rời đi.

Còn về phần tên đại hán đầu trọc lúc này vẫn còn bưng bít lấy cái cổ, ánh mắt hoảng sợ nhìn Xuân Đức. Bốn đồng bạn của tên này thấy đại hán bị bắt nạt thì liền đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Xuân Đức.

Xuân Đức lúc này đang ăn thì liền nhíu mày, hắn đứng dậy đi lại gần bốn người kia. Mấy người kia tự nhiên thấy Xuân Đức đứng dậy thì liền giật mình, cả đám bất giác lui về phía sau. Nhưng ngay sau đó cả đám liền không thể cử động được nữa, bọn họ trơ mắt nhìn Xuân Đức đến gần.

Xuân Đức đứng trước bốn người lấy ra một con dao găm sau đó thành thạo rạch lồng ngực từng người ra, mỗi người xin một cái lá gan với một quả thận. Bàn tay đang cầm mấy thứ nội tạng kia bùng lên một ngọn lửa ngay lập tức mấy thứ nội tạng kia liền chín tái.

Xuân Đức lúc này đây lại quay lại bàn bỏ mấy thứ nội tạng vừa làm xong vào bát tiết canh tiếp tục ăn. Lúc này đây hắn mới nói một câu :

" Đây mới là hương vị tiết canh quê nhà."

Sau đó hắn nhìn về hướng nhà bếp gọi lớn :

" Ông chủ mang ra đây một ít rau sống ăn kèm, nhanh lên."

Mấy tên phục vụ mới nhìn thấy một màn kia còn chưa lấy lại tinh thần, nghe Xuân Đức nói lớn thì cả đám hồi thần, cả một đám tay chân bủn rủn tí nữa thì làm đổ đồ ăn xuống dưới đất may mà vẫn còn chưa đổ.

Những tên này nhanh chóng bưng đồ ăn lại cho Xuân ĐỨc sau đó liền nhanh chân rời đi. Còn về ông chủ quán lúc này đã nấp luôn ở bên trong nhà bếp. Nghe được Xuân Đức phân phó thì hắn liền thúc dục đám người dưới làm.

Không qua bao lâu thì mọi thứ Xuân Đức yêu cầu đã được mang lên. Còn đám người bên trong tiệm ăn thì liền dạt qua một bên, bọn hắn lúc này cũng không dám tự tiện đi ra bên ngoài. Không may tên sát tinh kia để ý thì nguy rồi.

Phải biết bên trong thành trì tu sĩ giết nhau chẳng mấy ai quản, trừ khi là đánh nhau quá lớn liên lụy đến lợi ích đám cao tầng , ngoài ra thì thích sao cũng được. Việc tu sĩ tranh chấp chết đi bên trong thành ngày nào mà chẳng có.

Năm tên đại hán lúc trước mới gây sự với Xuân Đức lúc này đây cả đám đang quỳ ở một bên ,một tay thì ôm lấy vị trí bị thương. Có điều vết thương quá lớn khiến không thể lành lại trong thời gian ngắn nên máu tươi vẫn liên tục chảy ra, đọng lại trên sàn nhà thành từng vũng.

Ngồi ở bên cạnh Xuân Đức, Bích Dao. Lúc này cô nàng lại quay về vẻ nhát gan như mọi khi, ăn cơm mà nàng ta chỉ cúi đầu ăn từng miếng nhỏ, vừa ăn vừa liếc trộm Xuân Đức bên cạnh. Thấy Xuân Đức ăn tiết canh ngon lành bên cạnh thì nàng liền run nhè nhẹ một cái.

Sự kì quái của nơi đây rất nhanh thu hút rất nhiều người chú ý. Có điều những người kia chỉ đứng từ xa mà nhìn vào bên trong sau đó thì dùng tay chỉ chỏ . Nhưng ở phía quán rượu đối diện thấy bên này phát sinh chuyện kì quái thì mấy thằng côn đồ liền vênh vênh đi qua.

Cầm đầu đám này là một tên thiếu niên mi thanh mục tú, ánh mắt sáng ngời nhưng mà quần áo trên người thì lại rách nát nhìn mười phần phản loạn. Vừa đi vào trong tiệm hắn đã hét lớn :

" Là đứa nào dám làm loạn ở địa phận của tao. Không biết nơi này đều thuộc phạm vi quản lý Trường Sinh bang sao ? "

Có điều chẳng có ma nào đáp lại lời của hắn cả, mọi người dùng ánh mắt như nhìn thằng thần kinh nhìn về phía thiếu niên kia cùng đàn em của gã.

Bắt gặp những ánh mắt có phần châm biếm này, thiếu niên cùng mấy tên đàn em trong lòng đều bốc lên một cỗ lửa giận vô danh.

Sau khi quan sát hết một lượt bên trong phòng khi nhìn tới bàn ăn của Xuân Đức ở nơi xa xa thì hai mắt đám này sáng lên, bọn hắn nhìn về phía Bích Dao với ánh mắt ham muốn không hề che giấu dấu, còn về phần Xuân Đức cùng mấy tên đang quỳ thì tự động bị bỏ qua.

" Lão đại , cô nàng kia quả là ngọt nước. Hắc hắc. Lão đại lần này nhớ sau khi chơi chán thì cho bọn em chơi cùng với nhé."--- Một tên đàn em bên cạnh thiếu niên cười đê tiện nói ra.