Chương 687: Chương 679: ꧁༺༒ VĐ ༒༻꧂

Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻

" Vạn Kiếm Tông sao ? Có lẽ nên đi cao thiên một chuyến rồi."--- Xuân Đức nghe xong thì bất giác nở một nụ cười đầy tà dị.

Vũ Y bên cạnh nghe vậy thì hỏi :

" Anh hai muốn đi lên cao thiên sao ?."

Xuân Đức mỉm cười nói :

" Chuyện đâu còn có đó, việc này mấy đứa cứ để anh lo. Bây giờ mấy đứa nghỉ ngơi đi, nhớ chăm sóc tốt mấy người tiểu Thất. À phải rồi hỗn nguyên thần tinh mấy đứa lấy được đâu, đưa cho anh."

Lan Lan móc ra một cái túi nhỏ đưa cho Xuân Đức, Xuân Đức không có kiểm tra gì cả mà trực tiếp cất đi. Hắn hôn lên trán ba đứa em rồi rời đi.

Đi lên tầng 1 không gian vong linh, Xuân Đức tìm đến Vô Địch. Không ngoài dự kiến Vô Địch lúc này đang chế tạo một thân thể mới để sử dụng.

Nhìn thấy Xuân Đức đi tới mà sắc mặt không tốt thì Vô Địch hỏi :

" Lại có chuyện gì nữa ? "

Xuân Đức lấy ra dưỡng hồn châu đưa cho Vô Địch nói :

" Đại Bạch chết, đám cao thiên giở trò. Ta định xử lý xong mọi việc thì lên cao thiên một chuyến xin đám kia tí huyết."

Vô Địch tiếp nhận dưỡng hồn châu sau đó đặt ở một bên rồi nói :

" Ông bạn cảm thấy cần làm như vậy thì cứ làm, dù sao ta luôn ủng hộ ông bạn."

Xuân Đức nghe vậy thì cười nói :

" Ừ. Cảm ơn ông bạn. Thôi ông bạn làm việc đi ta ra bên ngoài có việc một chút."

Nói lời tạm biệt xong Xuân Đức liền đi ra ngoài, mặc dù bây giờ hắn rất mệt nhưng vẫn muốn đi làm một chuyện.

Thông qua thần niệm hắn gọi Lãnh Như Hàn tới, không qua bao lâu Lãnh Như Hàn đã xuất hiện trước mặt hắn.

" Chủ nhân có việc gì căn dặn."

Xuân Đức lạnh lẽo nhìn hắn hỏi :

" Đã tìm ra kẻ chỉ điểm chưa ? Việc ta phái người tới đi săn cổ ma người sẽ không thông báo cho cả thiên hạ biết chứ ? "

Lãnh Như Hàn hiểu ý Xuân Đức , hắn cúi khom người nói :

" Chủ nhân , việc này kể cả thuộc hạ chỉ 8 người biết. Những người khác đều đã bị thuộc hạ khống chế lại."

" Dẫn đường." Xuân Đức ánh mắt bốc lên hàn quang dày đặc nhìn Lãnh Như Hàn phân phó.

Lanh Như Hàn không dám nói nhiều, ngay lập tức xoay người đi trước dẫn đường cho Xuân Đức. Không qua bao lâu hai người đi tới một đại điện rộng lớn , trang nghiêm. Bên trong này đang có 7 người tất cả đều là nam nhân.

Vừa thấy thân ảnh của Lãnh Như Hàn đi tới thì đã có vài người lên tiếng chất vấn.

" Hàn Tông Chủ người đây là sao ? Tại sao lại muốn giam lỏng chúng ta."

" Đúng vậy, Hàn lão quái ngươi đây là muốn làm cái gì ? "

" Đừng nghĩ rằng ngươi bây giờ là tông chủ thì liền muốn làm gì thì làm, ngang ngược càn quấy."

Xuân Đức đảo mắt qua mấy người kia lạnh lẽo vô tình nói ra đúng mộ từ :

" Câm."

Ngay lập tức nơi đây nhiệt độ giảm xuống mấy chục độ. Cả đám chợt cảm thấy đáy lòng lạnh ngắt. Mọi người lúc này mới chú ý người thiếu niên đi phía sau Lãnh Như Hàn.

Bầu không khí bị đè nén tới cực điểm, mọi người gần như không thể thở được. Nhưng lúc này vẫn có người can đảm quát lớn :

" Tiểu tử ngươi là ai, chúng ta đều là khách quý của Hàn Tông Chủ. Đừng có tỏ vẻ ta đây trước mặt tiền bối, còn không nhanh xin lỗi các vị tiền bối nơi đây."

Xuân Đức không nhanh không chậm đi tới trước mặt tên mới vừa quát mắng hắn, người này là một nam tử trung niên, mặt thư sinh không râu, tướng mạo có thể nói là đẹp trai.

Đứng trước mặt nam tử Xuân Đức không có nhiều lời mà trực tiếp vặn đầu tên kia xuống, ánh mắt hắn như lưỡi dao nhìn mấy người khác bên cạnh hỏi :

" Tên nào đã tiết lộ thông tin ra bên ngoài. Biết điều đứng ra thì ta chỉ giết một mình hắn bằng không cả gia tộc hắn vạn kiếp chỉ có thể sống không bằng chết."

Vừa nói hắn vừa bóp khẽ một cái, lập tức cái đầu trong tay hắn nát bét , dịch não cùng máu tươi văng khắp nơi.

Thấy một màn như vậy đừng nói là 6 người trong này mà ngay cả Lãnh Như Hàn đang đứng ngoài sân hai chân cũng run run.

" Tiền bối, ta không biết việc người nói là chuyện gì. Nhưng ta thề ta chưa bao giờ tiết lộ bất cứ cái gì cả."--- Một nam tử mặt đen thân hình cao gầy quỳ xuống nói.

Ngay lập tức mấy người khác đồng loạt quỳ xuống. Xuân Đức nheo mắt một cái. Hắn không có nghe mấy cái lời thề thốt hay cái gì khác đại loại như vậy.

" Lãnh Như Hàn sưu hồn bọn hắn."---- Xuân Đức phân phó.

Lãnh Như Hàn đang ở ngoài sân nghe vậy lập tức chạy vào trong nhà đứng trước mấy người từng là bằng hữu của hắn. Nhưng đúng lúc hắn định sưu hồn từng người thì trong 6 người có 3 người đồng loạt móc ra một viên ngọc màu đen ý đồ kích nổ.

Bộp bộp bộp

Xuân Đức đang đứng ngay đó thì tên nào có thể làm trò gì, ngay khi ba tên kia có dị động thì Xuân Đức đã một tay đập nát ba cái đầu. Ba cái đầu vỡ tan , mấy cái thi thể không đầu vô lực nằm lăn ra mặt đất.

" Cho người tới gia tộc ba tên này bắt tất cả lại không chừa một ai, trai gái già trẻ gì cũng vậy. Xóa hết ký ức bọn chúng đưa tới phân bộ Ác Ma Điện số 1 làm nô lệ khai thác mỏ."--- Xuân Đức phân phó xong một câu liền rời đi.

Sau khi thân ảnh của Xuân Đức biến mất hoàn toàn thì Lãnh Như Hàn lúc này cũng đứng không vững nữa mà ngồi xuống đất thở hồng hộc, giống như hắn còn có ba người người.

Lúc này có một ông lão sắc mặt tuy trắng bệch nhưng vẫn chắp tay lạy Lãnh Như Hàn nói :

" Lần này ta nhặt về một mạng cũng là nhờ ơn Hàn huynh rồi."

Hai người khác cũng đồng dạng.

Ông lão nói một câu không đầu không đuôi như vậy nhưng là người trong cuộc nên Lãnh Như Hàn biết rõ ông lão nói cái gì. Hắn lúc này run giọng nói :

" Phí tiền bối, người đừng khách khí như vậy. Cũng nhờ có tiền bối cùng hai vị mà ta cũng nhặt về một cái mạng. Muốn nói cảm ơn thì ta đây mới chính là người cần cảm ơn các vị."

Lúc này hai người còn lại lên tiếng, hai người đồng loạt quỳ xuống dập đầu hướng Lãnh Như Hàn tạ ơn :

" Xin nhận hai huynh đệ chúng ta một lạy, nếu không phải là hai người chúng ta tiến cử mấy người kia với Hàn huynh thì cũng không xảy ra việc như thế này. Mạng hai huynh đệ chúng ta sau này sẽ thuộc về Hàn huynh."

Lãnh Như Hàn nét mặt hiện lên một tia mỉm cười nhưng sau đó hắn nghĩ tới cái gì vội đứng dậy nói :

" Ba vị nhanh đi hiệp trợ ta vây bắt mấy gia tộc , Tôn, Ninh, Thần. Việc này nếu làm chậm trể khiến cho chủ nhân không vừa lòng thì cái mạng nhỏ của Hàn mỗ khó giữ rồi. "

Ba người khác lúc này cũng đã cột mình với Lãnh Như Hàn rồi nên khi hắn lên tiếng thì ba người liền gật đầu đồng ý không hề do dự.