Chương 583: Chương 577: ꧁༺༒Hai Thế Lực Đại Chiến ! Ngư Ông Đắc Lợi༒༻꧂

Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻

Hai ngày sau.

Với tốc độ con rùa thì sau hai ngày đội hình mấy trăm người của Hạ Băng dẫn đầu cũng đi tới nơi tiền tuyến. Mấy trăm người này đều đại đa số là đệ tử của Luyện Huyết Ma Giáo bị nàng bắt được mang về làm chiến lợi phẩm.

Sau khi tới nơi này thì Hạ Băng tách ra khỏi mọi người, còn ba người Xuân Đức được đưa tới một nơi gọi tạm là doanh trại, nơi đây đang tụ tập đại đa số đệ tử Đại Di Hoa Cung. Người ra vào nơi này tấp nập, có người đi theo đội ngũ nhận nhiệm vụ để kiếm thêm công huân. Có người lại tới đổi thưởng. Trên mặt những người này đã sắc thái, có vui có buồn, có lạnh lùng khát máu, có âm hiểm khó đoán.

[ Chỉ khi nào hai bên giao tranh thì tất cả mọi người mới phải đi chiến đấu, còn bây giờ thì chọn nhiệm vụ tự do mà kiếm công huân.]

Do Xuân Đức cùng hai người Ngọc Dung cùng Lam Nhã đều có thân phận đệ tử chân truyền đệ tử có địa vị cực cao nên khi ba người vừa bước vào nơi này thì đã có một đám đông tới xin gia nhập dưới trướng. Việc này Xuân Đức không quản mà để cho hai người Ngọc Dung cùng Lam Nhã lo.

Xuân Đức vừa tới đây thì liền đi nghe ngóng tin tức cái tên thiếu tông chủ kia. Không ngờ con hàng này lại ra ngoài chiến trường rồi, vì thế Xuân Đức cũng cấp tốc tụ tập thủ hạ để rời đi nơi này.

Sau một giờ chiêu mộ thì đội ngũ của Xuân Đức đã lên tới 500 người, đã đủ người rồi nên hai người Ngọc Dung cùng Lam Nhã cũng không chiêu mộ thêm. Đứng trước một đống nội môn đệ tử, tinh anh đệ tử Xuân Đức bình đạm nói :

" Mọi người đã bán mạng cho ta thì cũng không để cho mọi người chịu thiệt, nơi đây ta có 5000 viên ngự chế đại hoàn đan cùng với 5000 viên ngự chế quy thần tán. Chia đều cho từng người. Thêm vào đó mỗi người còn nhận thêm một tấm quy băng tinh phách."

Xuân Đức vung tay lên 20 viên đan dược cấp cao chân quý cùng một tấm hộ phù tăng phòng ngự quý giá bay vào trong tay mỗi người. Cả đám người phía bên dưới nhất thời cứng đơ ra nhìn những đồ vật trên tay rồi lại nhìn lên trên Xuân Đức.

Bọn họ có chút như nằm mộng vậy, phải biết để đổi được một viên hoàn mỹ đại hoàn đan thôi cũng tốn không biết bao nhiêu là công huân vậy mà Xuân Đức vừa ra liền cho bọn họ đan dược cấp cao lại cho những 20 viên, làm sao không làm bọn họ khiếp sợ cho được. Kinh ngạc nhất chính là một tấm quy băng tinh phách, loại hộ phù này giá cả đắt đến không hợp thói thường.

Sau một lúc thì mới có người đầu tiên hoàn hồn vội hô lớn : " Mọi người nhanh cảm ơn sư huynh."

Rất nhanh mấy trăm người đều thanh tỉnh lại nén vui mừng hô to : " Cảm ơn sư huynh, nguyện cống hiến cho sư huynh."

Đám đệ tử khác đang chú ý tới bên này thì cảm thấy ghen ghét vô cùng, phải biết bọn họ đánh sống đánh chết mới để giành mua được một viên đan dược, đằng này những người kia mới gia nhập còn chưa làm gì đã nhận được đãi ngộ như vậy.

Có một tên mặc tinh anh đệ tử, thân hình như con gấu xám tiến tới gần đội ngủ của Xuân Đức hỏi :

" Sư huynh không biết có thể nhận thêm người không, ta rất biết đánh nhau, mấy ngày này đã giết được hơn 100 tên đệ tử Luyện Huyết Ma Giáo."

Xuân Đức thấy có người xin vào thì cũng nhẹ gật đầu sau đó nhìn đám đông nói :

" Được rồi, muốn gia nhập thì thực lực cao một chút, ta cũng không muốn các ngươi đi ra ngoài kia chỉ có thể làm pháo hôi. Ta cũng không phải khinh thường các ngươi những nơi ta đến là khu vực nguy hiểm không có thực lực nhất định thì rất dễ vong mạng, đan dược tuy tốt nhưng vẫn cần mạng dùng mới được."

Lời nói của Xuân Đức đầy sự quan tâm cùng chân thành khiến cho những người đang kích động nơi đây lặng xuống, bọn họ nghe vậy thì cũng cảm thấy Xuân Đức nói rất đúng.Có điều những thứ Xuân Đức mang ra đãi người dưới trướng quả là mê người , không mấy ai có thể thoát khỏi cám dỗ.

Cứ như vậy một lúc sau đội ngũ từ 500 đã lên tới 6000 người. Bên trong cao thủ cũng có không ít. Một đội ngũ rầm rộ đi ra chiến trường phía tây nam. Nơi đó là địa phận của bọn họ. Tu vi địch nhân nơi đó giao động từ Bất Hủ Cảnh sơ kì cho đến Tinh Quân Cảnh sơ kì.

Nhưng không hiểu làm sao Xuân Đức lại bị người khác chán ghét, khi đội ngũ đang rời đi thì có một tên thanh niên tuấn tú bất phàm mang theo đội ngũ ngàn người ngăn lại đội ngũ của Xuân Đức.

Tên thanh niên kia nhìn Xuân Đức đầy kinh miệt, hắn lạnh lùng nói :

" Chiến công của tông môn không phải là thứ như loại người hèn yếu như người có thể nắm giữ, vận dụng tài lực gia tộc để nhờ người bảo hộ thì cả đời cũng không thành cường giả."

Bên cạnh hắn một cô gái cũng khinh bỉ nói :

" Bùn nhão không dính lên được tường, sư phụ kiểu gì thì có đệ tử như vậy."

Xuân Đức nhăn mày lại nhìn qua bên Lam Nhã nói :

" Xin bọn chúng một cánh tay, còn nhiều lời giết luôn."

Lãm Nha không một chút cố kị nơi đây là quân doanh trực tiếp động thủ, nàng sau khi được Xuân Đức bồi dưỡng tu vi từng giờ tăng tiến, trong mấy tháng ngắn ngủi đã có cảnh giới Bất Diệt Cảnh hậu kì, mặc thêm thánh cấp cao giai trang bị đến cảnh Tinh Quân Cảnh hậu kì nhìn thấy nàng cũng phải chạy. Đối phó với hai con rệp Bất Diệt Cảnh trung kì một đập liền chết.

Chỉ nghe " A A " hai tiếng vang lên, lúc mọi người nhìn lại thì đã thấy tên thiếu niên cùng cô gái kia lúc này đã bị cắt đoạn cánh tay phải, hai người kia sắc mặt nhăn nhó vì đau đớn, nhiều hơn là kinh sợ khi nhìn về phía Lam Nhã.

Hai người này cũng không dám thả ra ngoan thoại gì mà dẫn đội ngũ của mình tránh ra một con đường cho đội ngũ Xuân Đức đi. Có nhiều người xung quanh cũng âm thầm kinh hãi Xuân Đức to gan, dám không nhìn môn quy mà động thủ nơi quân doanh.

Sau khi đi được xa nơi đóng quân của Đại Di Hoa Cung một cô gái bình thường nhưng trên người sát khí rất nặng nhìn Xuân Đức hỏi :

" Sư huynh có muốn hay không đợi tên kia lần nữa ra bên ngoài thì giết chết, chỉ cần sư huynh ra lệnh bọn ta sẽ giúp sư huynh giải quyết con côn trùng kia."

Xuân Đức ôn hòa nói :

" Cảm ơn sư muội quan tâm , việc này sư huynh đã có đối sách."

Xuân Đức chém gió thôi, hắn thì có đối sách gì. Chẳng qua là làm màu một chút. Cô gái kia cũng khẽ gật đầu nàng không nói gì thêm nữa. Đội ngũ mọi người cũng không ai bàn luận về việc này nữa sợ làm cho ông chủ lớn của bọn họ không vui.