Chương
561:
Chương 556: ꧁༺༒ Vô Đề༒༻꧂
Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻
Sau khi Xuân Đức một lần nữa phong ấn lại bản chất tà ác, huy động thần hồn để giúp hai phân thân lĩnh ngộ tuyệt kỹ tới cảnh giới đăng phong tạo cực thì một Xuân Đức thiên chân vô tà lại một lần nữa xuất hiện trên thế gian.[ Chưa tìm hiểu rõ tông môn này như thế nào Xuân Đức không muốn bản thân bị bại lộ trước mắt người thiên hạ. Còn vì sao phải phong ấn vì nếu không phong ấn lại bản chất tà ác thì đám tu sĩ cao giai rất dễ dàng cảm nhận được sự nguy hiểm uy hiếp đến tính mạng của bọn họ đến từ trên người hắn.]
Xuân Đức sau khi quay lại với bản chất thiện lương thì nhìn hai cô gái cười nói :
" Không cần nhìn ta với ánh mắt đáng sợ như vậy. Thực ra chúng ta vẫn có thể làm một gia đình nhỏ mà."
Lam Nhã gật đầu đáp :
" Vâng . Sư huynh."
Còn vị sư phụ Hạ Băng kia thì quay mặt đi không nói một lời, Xuân Đức cũng có thể hiểu được tâm tình của nàng lúc này, nếu như bị ai đó khống chế linh hồn thì hắn cũng không vui được. Tuy hắn bây giờ các loại ác niệm không có nhưng cũng không có ngốc mà đi giải ấn kí cho nàng.
Thấy vị sư phụ này vẻ mặt âm trầm , cả người cứ giống như khối băng vạn năm không tan thì Xuân Đức khẽ lắc đầu, hắn tiến lại gần lấy ra một cái dây chuyền đeo cho nàng. Hạ Băng cũng mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm nàng không có phản ứng hắn.
Xuân Đức nhìn qua Lam Nhã nói :
" Sư muội cùng ta đi làm cơm, để sư phụ ở nơi này, sư tôn còn phải đón tiếp hai người bạn nữa."
Sau đó Xuân Đức đi vào sâu bên trong cánh rừng nơi này, lúc này hắn đã dò xét qua nơi đây một lần nên biết được phía trong chính là nơi ở của Hạ Băng. Lam Nhã nhu thuận đi theo hắn phía sau. Trước khi đi nàng còn lén truyền âm cho Hạ Băng nói cái gì đó, trò trẻ con này Xuân Đức làm sao lại có thể không biết nhưng hắn không có nói gì. Dù sao mọi thứ vẫn là do hắn khống chế.
Quả đúng như Xuân Đức nói, khi hai người bọn họ vừa đi xong liền có hai thân ảnh một già một trẻ xuất hiện nơi đây. Khi hai người này tới đây nhìn thấy Hạ Băng vẻ mặt lạnh băng ngồi nơi đó thì không khỏi kì quái.
Hai người bọn họ nhìn nhau một cái sau đó ông lão mới tiến lên hỏi thăm :
" Hạ đạo hữu không biết là đã xảy ra việc gì ? "
Hạ Băng lạnh tanh nhìn hai người nói :
" Ta thu được đệ tử tốt cao hứng không được sao ? Các ngươi tới đây làm gì ? "
Hai người thấy biểu hiện của Hạ Băng thì càng thêm nghi hoặc, trong lòng bọn họ thầm nghĩ " cái mặt ngươi thế kia mà là cao hứng à."
Ông lão cùng cô gái thấy Hạ Băng sắc mặt càng ngày càng lạnh, càng ngày càng bất thiện thì không khỏi đánh cái rùng mình. Hai người lập tức cáo lui.
Đợi khi hai người rời đi thì Hạ Băng sắc mặt trở lại bình thường, nàng sờ lên cái vòng trên cổ thì không khỏi muốn gỡ xuống ném đi. Nhưng sau một hồi do dự nàng cũng không có làm như vậy, nàng thở dài trong lòng than thầm.
" Làm sao cũng không ngờ lại có một lão quái lấy phương thức này đi vào bên trong Đại Di Hoa Cung. Ta cũng thật xui xẻo không ngờ lại bắt tên kia về đây, giờ thì tốt rồi thần hồn bị người ta khống chế sinh tử không do mình. Số của ta sao lại khổ như vậy cơ chứ."
[ Cuộc đời cô gái Hạ Băng này có phần bi thảm, lúc còn nhỏ thì bị cha mẹ bán đi đổi lấy thức ăn , sau lại thì được một người tốt bụng mua về, có điều không được bao lâu thì người tốt bụng kia bị người xấu giết chết, cô bé mới có 6 tuổi ấy lại phải lang bạt bạt khắp nơi, ăn tranh với cho, đánh nhau với đám trẻ mồ côi để giành một miếng bánh bao thiêu.
Lớn lên cũng không khá hơn, do cô rất có nhan sắc nên có một vài tên dâm tặc muốn ăn cô nhưng may mắn là cô bé gặp được một tu sĩ cứu vớt nhưng chưa đến buổi chiều thì tu sĩ kia bị cừu nhân tìm đến giết chết, cô thì bị bắt mang về Đại Di Hoa Cung làm lô đỉnh cho một đứa cháu của một vị trưởng lão.
Có lẽ ông trời thương xót nên cô gặp được sư tôn của đời nàng, thu nàng làm đệ tử nhưng vị sư tôn kia cũng chỉ sống với nàng gần 600 năm liền tọa hóa, còn nàng thì bị người hãm hại tiến vào Ma Quật . Cửu tử nhất sinh mới trở về được tông môn 20 năm thì hôm nay lại gặp phải Xuân Đức]
Ngay lúc nàng than thở, miên man suy nghĩ thì Lam Nhã đã đi tới gần nhẹ giọng nói :
" Sư tôn mời người vào dùng cơm."
Hạ Băng ngẩng đầu lên nhìn cô nương có phần nhu thuận đang cung kính trước mặt mình than thở :
" Không ngờ ngày đầu tiên chúng ta có duyên phận sư đồ cũng là ngày bị người khác không chế, Nhã Nhi nói cho vi sư biết con làm sao lại gặp được tên kia."
Lam Nhã nghe vậy thì hồi tưởng đến mấy ngày hôm trước, nghĩ tới lần đầu gặp Xuân Đức nàng nhịn không được run run mấy lần, cảnh tượng lúc đó thật sự gây sốc với nàng, một tiếng hét khiến cho tất cả mọi người biến thành sương máu bay theo gió.
Lam Nhã sau một hồi suy nghĩ tìm lời nói thì đáp :
" Là sư huynh cứu Nhã Nhi thoát khỏi những người kia. Nếu không có sư huynh thì Nhã Nhi cũng đã chết từ lâu. Với sư huynh cũng rất tốt nên Nhã Nhi cũng không oán trách sư huynh gì cả. Sư tôn nếu ở một thời gian thì sẽ thấy sư huynh rất dễ sống chung."
Nghe Lam Nhã nói mà Hạ Băng hai mắt trợn tròn, nàng nghi ngờ tên kia đã dùng thứ bùa chú gì lên cô gái này rồi nên mới khăng khăng một mực như vậy. Đến cả bị người ta khống chế linh hồn , sinh tử không do mình mà còn không oán trách thì nhất định đầu óc có vấn đề rồi.
Nhưng bây giờ người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nàng sau một hồi do dự vẫn là quyết định đi vào ăn cơm, nàng thấy dù sao nơi kia cũng là nhà của mình. Không thể để tên kia làm mấy thứ vô liêm sĩ được.
Khi hai người vào trong thì đã thấy Xuân Đức ngồi đợi ở đó từ trước, trên bàn đồ ăn vẫn còn nóng, bốc khói nghi ngút. Sau khi nhìn thấy hai người đi vào thì Xuân Đức cười nói :
" Sư tôn với sư muội nhanh ngồi xuống chúng ta còn ăn cơm, đệ tử cảm thấy đói lắm rồi."
Hạ Băng thì vẫn mặt lạnh không nói cái gì, nàng ngồi xuống nhưng không có nhìn Xuân Đức lấy một cái, Lam Nhã thấy vậy thì cũng chỉ là nhẹ mĩm cười sau đó xới cơm cho Xuân Đức, tiếp đến là cho Hạ Băng, cuối cùng mới là cho bản thân.
Sau khi mời mọi người ăn thì thì con heo Xuân Đức bắt đầu càn quét đồ ăn. Món ăn của cô nàng Lam Nhã làm ra ăn rất ngon, có vẻ như cô nàng này cũng hay làm bếp nên mới có tay nghề như vậy.
Hạ Băng mới quay đi nhìn lại thì đã thấy Xuân Đức ăn xong nguyên một con yêu thú nướng( yêu thú nhỏ , cỡ 2 cân) thì trong lòng không khỏi thầm nguyền rủa, ăn chết người, ăn chết ngươi, tốt nhất bị nghẹn chết.
Nhưng có điều khiến cho nàng thất vọng rồi, sau 5 phút Xuân Đức đã ăn xong bữa cơm. Hắn thở ra một hơi thỏa mãn nói :
" Mấy ngày này mới được ăn no."
Nhìn hai người hắn nói :
" Sư tôn cùng sư muội tiếp tục ăn đi , ta no rồi đi ngủ đây. Ngày mai còn phải tham gia cái gì trắc thí vòng ba nữa.
[ Vòng 2 Xuân Đức cùng Lam Nhã được đặc cách thông qua.]
Nói xong hắn liền kiếm đại một căn phòng sau đó đi vào , leo lên giường rồi nằm ngủ như ở nhà mình.