Chương 554: Chương 548: ꧁༺༒ Ta Giết Người Chưa Bao Giờ Cần Lý Do(1)༒༻꧂

Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻

Sáng ngày hôm sau.

Xuân Đức cùng Lam Nhã đi xuống phía dưới lầu, bây giờ nơi đây vắng hoe vắng hắt không có như tôi qua đông vui náo nhiệt, hôm nay lão bản của nơi này cũng đổi một người khác không phải cái tên béo như con heo đêm qua. Tên này vóc người gầy yếu, quần áo xộc xếch, nằm ở trên một cái ghế ngủ mà chảy cả nước miếng ra.

Nghe được tiếng động hắn liền mở mắt ra .Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Xuân Đức cùng Lam Nhã đi xuống , tên này không có lau đi cái khóe miệng đang chảy nước miếng mà nhìn chằm chằm về Lam Nhã bên cạnh Xuân Đức.

Ánh mắt tên này hiện lên vẻ dâm tà không có che giấu , Xuân Đức đang còn định trả tiền thấy vậy thì cũng lười nói nhiều thêm mà đi lướt qua, hắn vừa đi qua thì tên lão bản kia cũng như sợi bún ngã xuống rồi dần dần tiêu tán, chỉ để lại một bộ quần áo nơi đó.

Đang lúc này thì từ phía bên ngoài đi vào 4 người, tất cả đều là mấy tên tu sĩ cấp thấp, đi theo bốn người này thì còn có vài cô gái dung mạo không tệ, khi hai bên gặp nhau thì tình cảnh mới đây không lâu lại tái hiện.

Bước qua mấy cái xác hắn đi ra bên ngoài đường. Ngoài đường xá lúc này là một mảnh hỗn loạn không chịu nổi, tiếng kêu la của phụ nữ khắp nơi tiếng chửi rủa vọng từ xa xa. Trong quá trình trật tự mới hình thành thì việc cướp , bắt, giết, hiếp xảy ra là điều bình thường.

Những cảnh tượng nữ nhân có tư sắc bị 5-6 tên đại hán cường bạo liếc mắt một cái liền có thể thấy. Cô gái đi phía sau hắn nhìn cảnh tượng này thì trong mắt của nàng hiện lên vẻ thương sót , đi trên đường nàng ta thường xuyên ra tay cứu vớt mấy cô gái kia.

Có điều lòng tốt của nàng ta không được báo đáp mà còn bị mấy cô gái kia bán đứng, quay về nói cho mấy tên đầu xỏ nơi đây.

Xuân Đức nhìn một đám tráng hán, mặt mày dữ tợn đang cưỡi trên lưng hoang thú nhìn hắn cười lạnh thì không khỏi buồn phiền, hắn thấy ngày hôm qua tốt nhất nên giết hết luôn đi cho rồi, đám này quả thật khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Nhìn về cô gái bên cạnh , hắn hơi mất kiên nhẫn nói :

" Bớt làm mấy chuyện thừa thải kia đi."

Lam Nhã nghe vậy thì trong lòng run lên , nàng vội cúi đầu nói lời xin lỗi :

" Xin lỗi tiền bối, việc này vãn bối gây ra vãn bối sẽ tự giải quyết."

Xuân Đức cũng không quá để ý việc này, hắn gật gật đầu rồi tiếp tục tản bộ. Nhìn bóng lưng Xuân Đức rời đi , Lam Nhã ánh mắt hiện lên sự kiên quyết nàng nhìn về phía mấy chục người cách đó không xa. Rồi lại nhìn về phía hai nữ cô gái mà nàng vừa cứu ra, lúc này hai cô gái kia khi bắt gặp ánh mắt của nàng thì cúi mặt xuống không dám đối diện.

Lúc này người cầm đầu nói với mấy tên ở bên cạnh :

" Đi giết tiểu tử kia cho ta, cô gái này ta muốn."

Mấy tên ở bên cạnh lưu luyến rời đi ánh mắt trên người Lam Nhã , trước khi thu lại hoàn toàn mấy tên này còn nhe răng cười đầy tham lam. Lam Nhã lúc này hình như cũng rất tức giận, chỉ thấy nàng ta lấy ra cây roi ngày hôm qua hung hăng quật về phía đám người trước mặt.

Ngay lập tức đầy trời hư ảnh bóng roi đánh tới những người nơi đây, mấy tên kia còn đang nhe răng cười nhưng khi nhìn thấy đầy trời hư ảnh thì sắc mặt trong nháy mắt cắt không ra giọt máu. Tên đại thủ lĩnh thấy công kích của Lam Nhã đánh tới thì thất kinh vội vàng lấy ra một cái tiểu khiên ném ra, tấm khiên kia nhanh chóng lớn lên biến thành một tấm khiên màu đen to lớn.

Nhưng mà khi bóng roi kia đánh tới thì tấm khiên giống như tấm kính bị bóng roi quất trúng liền vỡ tan tành, cùng lúc đó liên tiếp tiếng kêu thảm gần như đồng thời vang lên.

A a a a a a a a a a.

Lần này Lam Nhã ra tay không có một chút lưu tình, mấy chục người trong nháy mắt biến thành mấy chục cái xác nằm trên mặt đất, ngay cả hai cô gái kia nàng cũng giết chết, mỗi người đều bị một roi quất nát trái tim. Không ai có thể phản kháng.

Làm xong việc này nàng nhanh chân chạy theo hướng Xuân Đức rời đi, khi ra ngoài thị trấn thì đã thấy Xuân Đức đang ngồi bên trên đầu của Hung Chú Sa Vương. Nàng dùng tốc độ nhanh nhất chạy lại rồi ngồi ở phía sau Xuân Đức cách hắn một đoạn khá xa. Khi nàng ngồi ổn định rồi thì Hung Chú Sa Vương ngay lập tức chạy đi.

Sau một lúc lâu , khi hai người đang yên lặng ngồi trên Hung Chú Sa Vương thì Xuân Đức đột nhiên hỏi nàng :

" Ở Di Hoa đế quốc tiểu cô nương có địa vị gì ? Mà cái Di Hoa đế quốc kia có liên hệ với Di Hoa cung ở bên ngoài ? "

Lam Nhã ngay lực tức đáp :

" Di hoa cung ở bên ngoài là một chi nhánh phụ thuộc vào Di Hoa đế quốc, vãn bối ở bên ngoài là con gái của một vị trưởng lão còn ở Di Hoa đế quốc thì không tính là gì, phải qua một đợt kiểm tra tư chất thì mới có thể biết được."

Xuân Đức nghe thế thì khá kinh ngạc, ở bên ngoài kia Di Hoa Cung là một thế lực tam tinh vậy mà chỉ là một nhánh phụ thuộc, vậy cái Di Hoa đế quốc kia ít nhất cũng phải Tam Tinh cực hạn hoặc có khi là nhị tinh trở lên.

Đã vậy nó chẳng qua cũng là một trong nhiều đế quốc ở nơi đây, Xuân Đức có chút tò mò, không biết nơi này có thứ gì mà lại khiến cho đám tu sĩ ở nơi này phát triển nhanh đến vậy. Suy tư một chút hắn lại tiếp tục hỏi :

" Muốn từ ngoài vào trong này thì cần phải trả giá cái gì ? "

Lam Nhã đáp :

" Cũng không cần trả giá gì cả, chỉ cần là người của các thế lực phụ thuộc thì đều có danh ngạch đi vào bên trong này, cứ 10 năm một lần các thế lực thông qua một cái truyền tống môn đưa người vào bên trong."

Xuân Đức gật gật đầu rồi không hỏi thêm gì nữa. Tư duy hắn dạo này có phần không được tốt nên hắn có hơi trì độn trong việc liên kết các mắt xích với nhau, nguyên nhân của việc này là do hắn đang học hai môn tuyệt kỹ, để đẩy nhanh tốc độ hắn đã dùng hơn 9 phần thần hồn rồi.

*

Mấy ngày hôm sau Xuân Đức cũng không có dừng lại nghỉ ngơi mà vẫn tiếp tục đi về hướng Thiên Yêu Thánh Thành, do gặp được thời tiết tốt nên việc đi cả ngày lẫn đêm cũng không gặp cái gì trắc chở.

Trong mấy ngày này, đám tang thi đã lan ra một phạm vi vô cùng lớn, trừ mấy nơi có đám hoang thú cực kì mạnh mẽ ra thì nơi nào cũng có mặt bọn chúng. Xuân Đức bây giờ không những thu hoạch linh hồn cực kì phong phú mà đến cả tài sản cướp được cũng đã chất thành núi. Đi qua nơi nào đám tang thi đều dọn tất cả mọi thứ liên quan đến tu sĩ đi sạch, đến cả mấy thứ bảo vật chỉ đang bán đồng nát cũng bị mang đi.