Chương
517:
Chương 512 : ꧁༺༒ Ngày Tuyển Nhận Đệ Tử Của Thiên Âm Tông༒༻꧂
Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻
Thời gian thấm thoát trôi qua một tháng, một tháng này Trương tam thiếu cũng đã thích nghi được với hoàn cảnh sống mới của Thiên Âm Tông, hàng ngày hắn có hai việc chính đó là tới Quỷ Cốc hấp thu âm khí 3 canh giờ và sau đó lại đi về làm cơm. Từ ngày ăn trực hôm đầu tiên đến nay Lộ Sơn Vương cùng Lộ Phù Dung ngày nào cũng tới ăn, ngày ba bữa không thiếu bữa nào, Lộ Sơn Vương còn mặt dày định cư luôn ngay tại Ma Âm Phong để ăn trực.Ở trong tông môn hắn cũng có vài người quen, nguyên do vì ở Ma Âm Phong toàn nữ đệ tử nên hắn biết cũng toàn là nữ đệ tử không có ai là nam nhân, đáng lý là có một tên nhưng tên kia biết có phải thấy hắn tu vi quá thấp kinh thường cùng hắn kết bạn, lại còn khinh miệt hắn một trận nữa, hắn cũng không có để trong lòng việc đó nhưng một thời gian sau hắn có dịp đi qua nơi ở của tên nam đệ tử kia, tìm hắn có chút việc thì mọi người nói hắn đã không biết đi đâu từ một tháng trước.
Cũng không biết có phải cùng ở chung với linh hồn của Xuân Đức thời gian dài bị lây nhiễm không mà Trương thiếu gia của chúng ta cũng rất thích trẻ nhỏ, hắn thường làm đồ ăn vặt cho đám nhỏ, ban đầu chỉ có một hai đứa bé theo hắn xin đồ ăn vặt nhưng sau một tháng thì đi theo phía sau hắn luôn có mấy chục đứa bé.
Cha mẹ những đứa bé này thấy con cái của mình không chịu tu luyện mà cứ suốt ngày đi theo Trương Đức thì có chút buồn phiền nhưng khi biết Trương Đức là đệ tử chân truyền của Ma Âm Phong Chủ thì những thứ buồn phiền kia đều bị quét sạch.
Đối với bọn họ cái danh hiệu đệ tử chân truyền của một vị phong chủ là một cái gì đó thần thánh, cao cao không thể chạm tới. Cứ như vậy thời gian trôi qua nhờ đám trẻ con mà mọi người cũng biết tài nghệ nấu ăn của Trương tam thiếu, có người được nếm thử là không thể quên được.
.............
Sáng ngày hôm nay khi hắn đang làm vệ sinh cá nhân thì sư tỷ hắn Hương Hương đi vào nói :
" Tiểu sư đệ sáng ngày hôm nay sư đệ không cần phải tới Quỷ Cốc luyện công nữa, hôm nay đi với sư tỷ cùng với sư tôn tới nơi tuyển chọn đệ tử. "
Trương Đức có vẻ còn chưa hết buồn ngủ hắn ngáp dài một cái, sau đó quay lại giường nằm kéo chăn lên tiếp tục ngủ, trước khi ngủ hắn còn dùng ánh mắt mông lung nhìn Hương Hương nói :
" Hai người đi đi, đệ không muốn đi đâu, nếu không phải tu luyện thì đệ muốn ở nhà ngủ thêm chút nữa." Nói xong hắn kéo chăn lên tiếp tục trầm mê vào giấc mộng đẹp.
Hương Hương nhìn thấy vậy thì cười cười, nàng đã biết trước sư đệ của nàng cũng nói vậy mà, qua một tháng ở chung thì nàng còn lạ gì vị sư đệ này nữa. Không nói thêm một lời nàng lại gần lật tung chăn của Trương Đức ném qua một bên sau đó tóm lấy cổ áo hắn lôi đi, mặc kệ hắn có đồng ý hay không.
Khi đi ra bên ngoài thì đã có hai nữ đệ tử đang đứng chờ, các nàng diện mạo xinh đẹp, ánh mắt có thần, khi hai nàng thấy Hương Hương đang lôi Trương Đức từ căn phòng ra thì không khỏi che miệng cười duyên.
" Nguyệt tỷ , tỷ nói xem Trương sư huynh tí nữa có bị sư tôn đánh không ? "
Cô gái bên cạnh để một ngón tay lên môi làm ra vẻ suy tư , sau một lúc nàng ta nói :
" Có đến tám phần sẽ bị ăn đòn rồi. Lần nào ta thấy sư tôn ở cùng với Trương sư huynh thì Trương sư huynh đều bị đánh cả. Hì hì."
Rất nhanh Hương Hương đã đem Trương Đức tiến tới nơi hai nàng kia đang đứng chờ. Đánh mắt qua một cái Hương Hương ra hiệu cho hai người đi thôi.
Bốn người nhanh chóng đi lên một cái phi thuyền bay đi. Ở trên thuyền Trương tam thiếu lúc này cũng đã tỉnh ngủ rồi, mặc dù đã tỉnh ngủ rồi nhưng hắn cũng không có đứng bên ngoài ngắm cảnh mà nằm bên trong, hắn có một nguyên tắc đó là có thể ngồi thì không đứng, có thể nằm thì không bao giờ ngồi.
Nhưng khi lúc hắn đang làm biếng thì một âm thanh truyền thẳng vào trong đầu hắn :
" Lão tam dạo này sao rồi ? Những ngày này có chuyện gì không ? "
Nghe được âm thanh quen thuộc này Trương tam thiếu hiện lên vẻ kích động, hắn kích động kể lại mọi chuyện đã xảy ra trong thời gian mấy tháng gần đây, từ việc luyện công tới Thiên Âm Tông , nói chung hắn biết gì liền dốc sức kể cho Xuân Đức nghe.
Xuân Đức sau khi nghe xong thì lâm vào trong trầm tư ngắn ngủi, hắn cũng có chút bất ngờ khi bên trong trung thiên lại còn có một thế lực hùng mạnh như vậy nhưng hắn rất nhanh thì nở nụ cười, hùng mạnh thì làm sao ? Chẳng lẽ tông môn nào cũng muốn đối đầu với Ác Ma Điện sao , Xuân Đức đang tính toán có lẽ nên kiếm một đồng minh đáng tin cậy cho Ác Ma Điện rồi.
" Tam đệ tí nữa đệ cho đại ca mượn thân thể một chút, đại ca phải đi tìm A Ngốc cùng A Khờ, đại ca cảm nhận thấy hai đứa nó cách đây không phải rất xa."
Trương tam thiếu không có do dự liền đáp lại :
" Vâng đại ca, đệ đang đi tới nơi thu nhận đệ tử nên có lẽ sẽ thấy thú sủng của đại ca ở nơi đó. "
Hai người trò chuyện với nhau thêm một lúc thì phải dừng lại vì Lộ Phù Dung đã tới. Trước khi nàng tới thì Xuân Đức đã phát hiện trước nói cho lão tam làm ra ứng phó. Trương tam thiếu nhanh chóng đi ra bên ngoài đứng bên cạnh Hương Hương sư tỷ. Mấy cô gái đang bên ngoài tự dưng thấy Trương Đức đi ra đứng nơi đó vẻ mặt nghiêm túc thì cảm thấy kì quái.
Nhưng rất nhanh bọn họ liền thấy sư tôn Lộ Phù Dung xuất hiện, khi Lộ Phù Dung xuất hiện liền nhìn về phía Trương tam thiếu, nàng đi vòng qua vòng lại xung quanh hắn mấy lượt, sau đó lại còn lấy tay sờ trán hắn hỏi :
" Tiểu tử ngốc làm sao hôm nay lại đứng ngoài này , không lẽ là bị mắc bệnh gì rồi, đáng lý ra lúc này tiểu tử ngươi phải quấn chăn nằm trên giường chứ."
Trương Đức xoa xoa tay nói :
" Là đồ đệ đứng đây từ lâu để chào đón sư phụ đó mà. ha ha."
Bốp
Lại một bàn tay lên đầu Trương Đức, Lộ Phù Dung lườm hắn nói :
" Đã không biết nói dối thì im miệng lại, vừa nói liền thấy hai chữ dối trá to đùng ở trên mặt."
Mấy cô gái bên cạnh che miệng lại cười duyên, các nàng không hiểu vì sao hễ thấy Trương tam thiếu bị ăn đòn thì cảm thấy rất vui vẻ, nhìn cái vẻ mặt biểu lộ oan ức cùng đáng thương kia thật thú vị.
Kiểu gì cũng bị ăn đòn rồi Trương Đức không thèm giả bộ nữa, hắn kiếm một cái ghế ngồi xuống ăn đồ ăn vặt mà hắn chuẩn bị. Đồ ăn vừa ra hương vị theo gió phiêu tán khiến người ta thèm thuồng, mấy cô gái trên thuyền cũng muốn lại cùng ăn với hắn nhưng ngại mặt mũi nên không dám. Bọn họ đôi khi cũng cảm thấy làm đồ ngốc thật tốt, không cần để ý tới người khác.