Chương 510: Chương 505: ꧁༺༒ Âm Thi, Âm Châu༒༻꧂

Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻

Cổ Địa tầng 1, khu vực ranh giới giữa bên ngoài và trung tâm.

Vừa tiến vào nơi này thì mức độ tăng hơn hẳn một bậc so với bên ngoài, vừa cảm nhận thấy tình trạng này thì Ngọc Điệp liền nhắc nhở mọi người một chút :

" Năm này hình như cổ địa có biến đổi lớn mọi người cẩn thận một chút."

Vèo vèo vèo vèo

Ngọc Điệp vừa mới nói cẩn thận xong thì một đám mũi tên đã lao tới như sao băng những mũi tên mang theo tia sáng màu xanh lè vọt tới mọi người, cả đám ngay lập tức lấy ra phòng cụ để bảo vệ, Ngạo Vô Song, Ngọc Điệp, Vân Thiên , U lam lấy ra bốn tấm chắn , bốn người tạo thành một vòng tròn vây những người khác vào bên trong để dễ bề thủ hộ.

Xèo xèo...xèo xèo

Mũi tên khi bắn lên tấm chắn thì lập tức tiêu tán thành ánh sáng màu xanh rơi vãi trên mặt đất, còn cái khiên thì bị đám ánh sáng màu xanh kia ăn mòn một ít. Mọi người có thể nhìn thấy từ bên trong âm vụ dày đặc kia đang có mấy chục cặp mắt sáng xanh lè đang nhìn về phía này.

Thấy cảnh này thì Ngọc Điệp nhíu mày nói :

" Làm sao ở tầng một lại gặp phải mấy thứ này rồi, bọn nó không phải ở tầng thứ 2 sao. Mọi người ai có công kích từ xa thì nhanh thi triển, nếu để đám cốt binh này tu tập thêm thì rất khó đối phó. "

Mọi người nghe vậy thì đồng loạt công kích viễn trình về phía đám cốt binh, kiếm quang, thuật pháp cùng cốt tiễn đan xen lẫn nhau phát ra những tiếng động ầm ầm, công kích của đám người Trương Đức tuy nhiều nhưng bị âm khí nơi đây suy yếu rất nhiều lúc đến nơi thì chỉ đủ gãi ngứa cho đám khô binh kia.

Nhìn thấy như vậy thì Ngạo Vô Song quát :

" Mọi người chuẩn bị cận thân chiến đấu."

Nhưng lúc này Trương Đức lại nói :

" Ngạo ca, bọn huynh cố gắng phòng ngự đệ cho đám người xương này ăn bom, như vậy đệ thấy còn an toàn hơn là đi lên đánh giáp lá cà với bọn chúng. Yên tâm lần này đệ biết cách khống chế rồi."

Ngạo Vô Song cùng mọi người nữa tin nữa ngờ nhưng vẫn là gật đầu đồng ý, Trương Đức không do dự gì nhiều lấy ra một quả bom màu đen ném đến nơi cốt binh đông nhất.

Khi thấy quả bom bay về phía bên trái thì tất cả khiên chắn đều được điều sang bên trái phong thủ, còn mấy mũi tên khác bắn tới thì mọi người phải tự mình giải quyết cho tốt.

Uỳnh

Một cột lửa màu trắng bốc lên cao mấy chục mét, khí lãng thổi ra bốn phía xung quanh, ngay khi quả bom nổ thì đám người Ngạo Vô Song đang che chắn phía trước cảm giác như ai đó đập cả cái ngọn núi vào người. Mấy người không tự chủ được hét thảm một tiếng rồi bay người về phía sau, những người cầm khiên còn như vậy thì những người khác cũng không có khấm khá hơn là bao, cả đám đều như diều đứt dây bay đi.

Bịch bịch bịch bịch


Như mấy cái bao cát cả đám bị ném bay ra xa rồi rớt xuống đất, cả đám đau đến như răng há lợi cắn xương sườn không ai nói được cả gì ,miệng người nào người nấy đều đang rên rỉ vì đau. Cái cảm giác đau này rất quái lạ nó bỏ qua mọi phòng ngự của thân thể đánh thẳng vào thần kinh, một cái cảm thốn đến tận rốn. Tuy không ai bị thương nặng gì cả nhưng lại cảm giác như bị ai đó liên tục dùng búa chặt tứ chi ra vậy, có vài người không nhịn được khóc thét lên nhưng nước mắt ào ào chảy ra.

Duy chỉ có Trương Đức là không sao cả, hắn rất may mắn vì có diệu tinh chiến giáp bảo vệ. Nên khi mọi người còn đang rên rỉ thì hắn đã đứng dậy tấn công 3 con cốt binh còn lại, tu vi hắn sau một ngày tu luyện đã tăng lên đến Kim Đan sơ kì, mặc dù hắn có thể chất âm thuộc tính nghịch thiên , lại có bảo địa tu luyện nhưng mà cái gì cũng cần có thời gian, nên sau một ngày hắn cũng chỉ lên tới Kim Đan.

Nhưng lúc nãy hắn nhận thấy mũi tên của mấy con cốt binh không thể phá phòng ngự của hắn nên hắn lúc này mới dám tiến lên đánh chính diện với ba con cốt binh nếu như hắn biết bộ áo trên người hắn đang mặc lúc này có thể ngạnh sinh công kích Tinh Quân Cảnh trung kì đánh liên tục không vấn đề gì thì hắn đã không còn lo lắng như lúc này rồi.

Tu vi có hạn nên Trương Đức chỉ có thể cầm một thanh kiếm phẩm chất pháp bảo mà chiến đấu ( Bộ quần áo kia yêu cầu đơn giản hơn có thể chủ động kích hoạt bảo vệ chủ nhân, còn kiếm mà không có gì thôi động thì không khác gì thanh sắt cả .)

Trương Đức cũng giống như đại đa số tu sĩ nơi đây , trước khi đánh cũng phải thét lên một tiếng làm tăng khí thế bản thân.

" Nhận lấy cái chết a a a a a."

Trương Đức cầm kiếm xông lên chém mạnh vào một con cốt binh cầm cung, ba con cốt binh thấy vậy thì cái miệng há ra khép lại vài cái rồi thay đổi từ cung tên chuyển qua cốt dao, cốt dao dài 30 cm lấp lánh hoa văn màu đỏ.

Keng keng keng keng

Hai bên liên tục tấn công đối phương mà không phòng thủ gì hết, Trương Đức thì tự tin phong thủ bản thân nên không phòng ngự còn ba con cốt binh thì linh trí không cao nên cũng không biết phòng ngự là cái gì.

Một Kiếm của Trương Đức chém xuống hoa lệ cực kì, hào quang chớp lóe ánh sáng hiện lên bốn phía nhưng mà lúc va chạm với cốt binh thì chỉ như muỗi đốt inox, chỉ nhìn thấy một vết rạch nhỏ bên trên bộ xương , mà vết rách kia còn đang từ từ khép lại nữa.

Còn ba con cốt binh chém lên Trương Đức cũng vậy, cốt binh bị mẻ , Trương Đức không có việc gì.

Thấy cảnh này Trương Đức nổi lên lòng hiếu thắng, hắn có phần không cam lòng khi cái gì cũng phải nhờ đại ca, hắn quyết định phải giết ba con cốt binh này. Cứ như vậy hai bên điên cuồng chém nhau, cái cảnh mà ba con cốt binh vây xung quanh Trương Đức liên tục chém xuống mà không làm gì được hắn cùng với cảnh Trương Đức đang nỗ lực để chém đứt cái xương cổ của con cốt binh nhìn buồn cười vô cùng.

Âm thanh keng keng liên tục quanh quẩn bên trong không gian nơi đây, sau một lúc đám người Ngọc Điệp cũng thoát khỏi cơn đau xé lòng mà ngồi dậy, khi ngồi dậy thì liền thấy được cảnh Trương Đức đang một mình cần ba con cốt binh, cả đám người thấy vậy thì khóe miệng kéo kéo.

Kim Chi không nhịn được đưa tay ôm trán nói :

" Tên ngốc kia hết thước chữa rồi, muội cũng đến bó tay với hắn."

Mọi người cũng dùng ánh mắt đồng tình về phía Trương Đức đang anh dũng chém quái. Đang lúc mọi người còn đồng tình với Trương Đức thì Trương Đức cuối cùng cũng chém đứt đầu được một con cốt binh.

Con cốt binh kia vừa chết đi thì có một Âm Châu bay ra rơi vào trong tay Trương Đức, Trương Đức cũng không biết vật đó là cái gì nên cũng bỏ vào nhẫn không gian sau đó quay sang chiến với hai con cốt binh còn lại, lúc hắn hạ một kiếm xuống thì kinh ngạc không thôi vì hắn cảm thấy con cốt binh này yếu hơn so với con cốt binh hắn mới giết, một kiếm xuống thì có thể thấy một vết kiếm thật sâu, được gần nữa cm.

Như bị cái gì kích thích Trương Đức liên tục vung kiếm chém xuống, rất nhất con thứ 2 cốt binh chết đi, rồi đến con thứ ba. Giải quyết xong ba con hắn cũng ngồi xuống nền đất mà thở hồng hộc.