Chương 502: Chương 497: ꧁༺༒ Ngọc Điệp Xuống Bếp Và Cái Kết༒༻꧂

Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻

Tử Vong Chiểu Trạch trời đã tối. Lúc này đám người Trương Đức đang vây quanh mấy món ăn mà Ngọc Điệp làm ra.

Duy chỉ có Trương Đức nếm thử lần lượt các món ăn của Ngọc Điệp rồi cho lời nhận xét, còn các cô gái khác thì không ai dám thử, vì trước mặt bọn họ đâu phải cái gì thức ăn, canh thì nhìn giống thuốc độc nhiều màu, thịt nướng đã biến thành than nhìn không rõ phần nào là thịt những món khác cũng tương tự.

Nhưng thấy Trương Đức liên tục ăn những món mà Ngọc Điệp làm miệng khen ngon không ngớt, đôi khi thì nói hơi mặn hoặc là bỏ thiếu cái gì.

Mấy cô gái nhẹ dạ cả tin cũng thử gắp lên một miếng thịt chiên cho vào miệng nhai, lập tức sắc mặt năm cô nàng xanh lét, bọn họ cảm thấy một cục than có chứa ớt bột dính xung quanh cổ họng khiến bọn họ tí nữa thì thở không thông.

Khục khục... khục khục

Liên tục tiếng ho khan , mấy cô gái lấy cả bình nước ra uống ừng ực. Kim Chi thè lưỡi ra mà hô hấp, mọi người đều thấy lưỡi của cô bé đỏ chót lên, Kim Chi nhịn không được bức xúc nhìn Ngọc Điệp nói :

" Ngọc Điệp tỷ, tỷ muốn ám sát muội sao. Làm sao lại có thể vừa mặn lại cay như vậy. Khó ăn , khó ăn chết đi được. Phải rồi Trương sư đệ mau ngừng ăn."

Mấy cô gái cũng kịp phản ứng nhanh chân chạy lại bên Trương Đức ngăn cản hắn không cho hắn nếm thử đồ ăn của Ngọc Điệp làm nữa. Nhưng lúc bọn họ tới bên cạnh hắn thì Trương Đúc bỗng nhiên như sợi bún ngã lăn ra.

" Trời ạ, xảy ra án mạng rồi." Mấy cô gái la lên hoảng hồn. Ngọc Điệp cũng kinh sợ chạy lại gần nhưng lúc này Trương Đức mở mắt ra nở một nụ cười nhẹ nói :

" Xin lỗi làm mọi người lo lắng, là đại ca để lại năng lượng thần hồn đệ dùng hết rồi không thể duy trì hoạt động thân thể này nữa rồi."

Mọi người nghe vậy thì như loạt vào sương mù, Ngọc Điệp phản ứng nhanh nhất nàng hỏi :

" Ý đệ nói thân thể này không phải của đệ mà là của người khác ? "

Trương Đức gật nhẹ đầu đáp :

" Là của ca ca đệ, ca ca cho đệ mượn để nhìn cuộc sống bên ngoài. Nhưng đệ sắp có thân thể khác rồi, thân thể kia mới là thân thể của đệ."

Mấy cô gái nghe vậy thì hai mặt nhìn nhau, bọn họ khó có thể tin sự tình đang xảy ra. Đang lúc này đột nhiên một bộ thân thể trống trơn không có quần áo xuất hiện trước mặt mọi người, bộ thân thể kia nhìn hoàn mỹ vô khuyết, từng góc cạnh như được đẽo gọt mà ra.

Thấy được bộ thân thể này Trương Đức liền mừng rỡ nói :

" Kia là thân thể của đệ."

Năm cô gái đều nhìn sang bộ thân thể đối diện , sắc mặt năm người trong nháy mắt đỏ lên nhưng cũng không có quay mặt đi mà chăm chú nhìn từng chi tiết một. Cũng lúc này linh hồn của Trương Đức thoát ra ngoài bay vào trong cơ thể mới kia. Thân thể kia run một cái rồi yên tĩnh lại nhưng sau một lát có vô số ánh sáng ôn hòa từ thân thể tán phát ra, chiếu sáng khắp khu vực mấy chục mét.

" Đẹp quá." Mấy cô gái không hẹn mà cùng nói lên.

Bỗng nhiên bộ thân thể đang ở trong tay của Kim Chi run lên nhẹ nhẹ, nàng giật mình theo bản năng thả ra thân thể của Xuân Đức ra. Mấy cô gái bên cạnh cũng phát giác được cái gì không đúng nhưng sau đó lại không có gì phát sinh nữa cả.

Sau một lúc mọi người lại bắt đầu chú ý lên sự biến đổi của Trương Đức, trên người Trương đức liên tục xuất hiện những ấn kí cùng hoa văn đặc biệt lóe lên một cái rồi ẩn nấp đi. Nhưng dị tượng lại khiến cho 5 cô gái kinh hãi không thôi.

Chỉ thấy thiên địa bỗng nhiên cộng minh với hoa văn trên người Trương Đức , hình thành một đồ án Thiên Long to lớn, Thiên Long từ bên trong cơ thể Trương Đức lao ra cắn nuốt tất cả thiên địa linh khí xung quanh phương viên mấy vạn dặm không còn một mảnh, sau đó thiên long lại quay về thân thể của Trương Đức , chính lúc này từ bên trong cơ thể Trương Đức phóng xuất ra vô biên ánh sáng thánh quang.


Thánh quang đi tới đâu hắc ám lùi xa, phạm vi vạn dặm xung quanh bỗng nhiên bừng sáng như chưa từng được sáng. Dị tượng này kéo dài nguyên một canh giờ mới bắt đầu có dấu hiệu dừng lại.

...........

Một canh giờ sau Trương Đức trong mơ màng tỉnh lại, hắn vừa mở mắt ra thì thấy năm cô gái đang hiếu kì đánh giá hắn như thấy sinh vật lạ vậy, Trương Đức lập tức sợ hãi nói :

" Các tỷ làm gì vậy, đừng có dùng tay sờ người đệ như vậy."

Hồng Yên nheo mắt nói :

" Không làm vậy thì làm sao mặc quần áo cho đệ được, nào nằm yên nào tỷ chưa bao giờ được đụng vào cơ thể nam nhân ."

Mấy cô nàng khác nhao nhao phụ họa duy chỉ có Ngọc Điệp là không có, nàng tức giận cho mỗi nàng một cái cốc đầu nói :

" Mấy người các ngươi làm gì vậy, Trương sư đệ mới tỉnh lại còn đang suy yếu đừng có làm rộn."

Mấy cô gái khác tuy không tình nguyện nhưng vẫn thu tay lại. Trương Đức được buông tha lập tức nhớ tới đại ca. Hắn vội hỏi :

" Đại ca đâu rồi ? Bộ thân xác trước kia của đệ ấy , ở đâu rồi."

Ngọc Điệp nói :

" Đừng có kích động, đang ở một căn phòng khác, để ta dẫn đệ sang bên đó."

Cứ như vậy 6 người cùng đi sang căn phòng nơi mà Xuân Đức đang nằm. Trương Đức thấy đại ca vẫn nằm yên không có động tĩnh thì cau mày nói :

" Đại ca làm sao vẫn chưa tỉnh lại, chẳng lẽ lúc nảy thi pháp khiến đại ca bị thương rồi."

Trương Đức vừa dứt lời xong thì dị biến phát sinh, cơ thể đang nằm trên giường kia bắt đầu cử động , các ngón tay cùng mi mắt khẽ giật, mái tóc màu đen tuyền dài ngang lưng lúc này cũng bắt đầu biến thành trắng xóa.

Từ trên người cái cơ thể kia mọi người cảm nhận được một loại lực lượng khiến người ta hít thở không thông, trái tim tất cả mọi người siết chặt lại, đang lúc mọi người căng thẳng thì người nằm trên giường kia mở mắt ra.

Một đôi con ngươi màu xám lạnh lẽo vô tình, khi cặp mắt kia khẽ đảo qua mọi người thì năm cô gái lập tức cả người run lập cập ngã xuống sàn, Trương Đức cũng cảm giác như thế nhưng hắn biết đại ca đây là không thể khống chế sức mạnh nên mới vậy, hắn tin đại ca sẽ không bao giờ hại hắn. Hắn cô gắng chống cự lại sự sợ hãi bốc lên trong lòng.

Rất nhanh cái cảm giác như luân hồi mấy trăm kiếp kia biến mất, mọi thứ trở lại như bình thường. Xuân Đức ngồi dậy nói :

" Lần đầu gặp mặt mọi người , xin chào mọi người. Cơ thể lâu không dùng nên có chút không quen mọi người không cần sợ hãi. Lão nhị khá lắm còn tĩnh trước cả đại ca. Cảm giác thế nào, tốt không ? "

Trương Đức gật đầu nói :

" Cảm ơn đại ca, đệ thấy tốt lắm."