Chương 465: Chương 460: ꧁༺༒ Vô Đề༒༻꧂

Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻

Xuân Đức mang người đi tới trước Phủ Thành Chủ , cách xa xa đã nghe được tiếng hô hào rất lớn.

" Giết chết bọn chó săn của Ác Ma Điện"

" Giết chết đám chó săn của Ác Ma Điện."

Bên trong đó Xuân Đức nghe ra có mấy tên dùng thuật pháp chân ngôn mê hoặc quần chúng, trong đó có một thiếu nữ xinh đẹp như hoa, giọng nói truyền cảm liên tục kêu gọi tất cả mọi người.

" Ác Ma Điện là một lũ không có nhân tính , bọn họ có năng lực săn giết dị chủng kiếm đủ lương thực vậy mà lại bỏ mặc chúng ta từ ra ngoài kiếm ăn, bọn chúng không phải là người." Lời nói của thiếu nữ nghe rất chuối những đám người xung quanh thì liên tục rít gào hưởng ứng.

Trong này còn có một ông lão tiên phong đạo cốt, tay cầm phất trần đứng trước mặt mọi người nói lớn :

" Ác Ma ĐIện ngày tàn sắp đến mọi người không cần sợ, các đại năng tiên giới sẽ chế ước đám dã man đó. Chúng ta bây giờ chỉ cần chiến được tạo thánh khí này đang lên ắt có trọng thưởng, tương lại không cần lo lắng."

" Phong thượng tổ sư nói đúng, nghe lời tiên tổ sư mới là chính đạo. Ác Ma Điện là tà giáo , chúng ta với bọn họ không đội trời trung."--- Lại có một tên ở bên dưới hát bè với ông lão.

Sau đó là liên tục tiếng kêu ủng hộ. Mấy chục vạn người tiếng hô vô cùng lớn, khiến cho một phần của Ác Ma Thành - 03 cũng nghe được tiếng kêu gào của bọn bọ. Xuân Đức ở xa xa nghe vậy thì nhếch mép cười, hắn có chút hiếu kì đám này lấy đâu ra tự tin Ác Ma Điện sắp bị chế tài rồi.

Lại còn cái gì Ác Ma Điên là tà đạo, mẹ đám chính đạo các ngươi đang tính cướp đồ vật của ta thì chính đạo lắm. Không biết tên óc vào nước sáng minh ra chính đạo nữa.

Nhìn mấy chục vạn người đang hưng phấn công kích phòng hộ phủ thành chủ Xuân Đức có chút không nỡ lòng cắt đứt giấc mộng tươi đẹp thành tiên, thành thánh của bọn họ. Nhưng dù sao đau sớm tốt hơn đau muộn, nên để bọn họ sáng mắt ra.

Truyền niệm lực đi ngay lập tức bên trong Ác Ma Thành số 3 vang lên tiếng gào hét vang vọng tận mây xanh, tiếng gào thét này làm cho mấy chục vạn người đứng trước phòng hộ của phủ thành chủ run lên.

Trong những người này có kẻ mờ mịt hỏi người bên cạnh :

" Chuyện gì đang xảy ra, làm sao ta cảm thấy lạnh như vậy."

Cùng một lúc mấy chục vạn người ngừng công kích nhìn bầu trời mây đen kéo đến, một loại khí thế sát phạt đè ép khiến những người ở đây run lập cập. Rất nhanh mây đen đã tới gần bọn họ, nói chính xác hơn là Hộ Vệ Thánh Cấp đã bao vậy bọn họ lại.

t r u y e n c v . c o m

Nhận thấy tình thế không ổn có mấy tên định bỏ chạy nhưng chạy chưa được vài bước thì vài ba mũi giáo đâm xuyên đóng đinh trên mặt đất. Xuân Đức hạ xuống nhìn ông lão mới vừa cổ động tất cả mọi người chung sức chung lòng vì ngày mai tươi sáng, đánh giá vài lượt ông lão Xuân Đức cười rộ lên.

" Ta nói thế nào lại có người dám đánh chủ ý lên đầu Ác Ma Điện chúng ta, hóa ra là người của cao thiên xuống. Hằng Quân Cảnh trung kì đỉnh giống như hai tên ngoài kia cùng với 1 tên ở thành số 4"

Ông lão lúc này vẫn trầm tĩnh như thường đối đầu với đội quan hàng triệu người nhưng lão vẫn cho rằng có thể chạy thoát. Hắn nheo mắt đánh giá Xuân Đức một cái sau đó thì cười âm hiểm nói :

" Nhìn địa vị của ngươi cũng không thấp, vậy lấy ngươi làm con tin đi."


Nói xong ông lão vung tay lên cuốn Xuân Đức lại gần, Xuân Đức cũng không có phản kháng mà mặc kệ ông lão cuốn mình lại gần, khi tới gần rồi thì hắn bất ngờ đấm ra một đấm. Trên cơ thể ông lão lóe lên ánh sáng tím bao trùm.

Nhưng ánh sáng tím kia cũng giống như tấm gương bị đập xuống mặt đường vậy, bị Xuân Đức đấm qua thì vỡ tan tành. Ông lão bị Xuân Đức đám chúng thì trên người thủng một lỗ máu, cả người đập thẳng vào đại trận thủ hộ, đại trận rung rinh mấy lần.

Một quyền ẩn chứa sức mạnh sinh mệnh của Xuân Đức đánh chúng ông lão, ông lão lập tức héo rút nhanh chóng chỉ còn bộ đạo bào đang mặc cùng một đám bụi màu xám.

t r u y e n c v . c o m

Lắc lắc cổ tay Xuân Đức cười nhạt nói :

" Đã có tuổi rồi mà vẫn còn dại lắm ,không nên khinh thường đám trẻ như ta vậy chứ. Giờ thì lên đường bình an nhé."

Người xung quanh thấy vậy một màn thì lập tức sợ tới mức đại tiểu tiện mất kiểm soát. Có người nhịn không được sợ hãi hét lên chói tai sau đó đẩy tất cả những người trước mặt ra chạy thục mạng nhưng những kẻ này khi vừa chạy ra ngoài được một đoạn liền bị đóng đinh trên mặt đất.

Sau đó liên tục là những tiếng rít hét lên sợ hãi

" Đừng giết ta, tha ta."

" Chúng ta là bị ép buộc, không phải do ta."

" Tha, tha mạng đại nhân."

" Không , á."

Xuân Đức nghe được những tiếng hét này thì thú vị vô cùng. Cách đây mấy chục hô hấp thì hắn còn nghe những người này kêu gào giết hết người Ác Ma Điện mà bây giờ thì thế này đây, người Ác Ma Điện tới thì cả đám như con thỏ bị dọa sợ chạy tứ tán.

Đang lúc này hắn còn phát hiện một chuyện thú vị hơn nữa, cô gái xinh đẹp lúc trước cổ động mọi người phản động lúc này biến thành một cái xác chết trên đất , nhìn nơi cô gái giả chết nhìn rất giống, sinh mệnh cắt đứt, trên người lại có mấy lổ máu trí mạng nữa.

Nếu không phải Xuân Đức tu vi vượt quá xa nàng thì liền không phát hiện được rồi. Nhưng còn chưa hết đang lúc hắn tính đi lại giết chết cô gái kia thì nàng ta ngay lập tức biến thành một cái trâm cài tóc chìm vào bên trong đất.

Ở giữa cái nơi hỗn loạn này có thể nói hành động của nàng không hề gây ra một chút chú ý nào nếu có người thấy thì cũng kệ. Nhưng số nàng ta không may lại gặp phải Xuân Đức. Hắn tiến nhanh lại gần dùng niệm lực phong tỏa đường lui của cái trâm kia. Sau đó bắt nó.

Nhìn trong tay cái trâm cài tóc đang không ngừng lay động thì Xuân Đức cảm thấy rất kì quái, hắn xác định cô gái lúc trước có sinh mệnh cùng linh hồn mà bây giờ lại biến thành một món bảo vật. Nhìn qua nhìn lại vẫn thấy giống bảo vật. Xuân Đức tò mò nắm cây trâm bóp mạnh một cái.

" Á á á "

Xuân Đức vừa bóp mạnh một cái liền nghe tiếng rú thảm thiết, ngay sau đó cây trâm kia lại ảo hóa thành cô gái trước kia, bàn tay của Xuân Đức lúc này đang cắm sâu vào bên phải cái cổ trắng ngà của cô gái, máu tươi chảy dàn dụa nhìn mà thấy tội nghiệp cho cô gái.