Chương 397: Chương 392: ꧁༺༒ Người Tình Của Lão Tứ༒༻꧂

Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻

Kiều Kiều kéo Xuân Đức chạy đi qua mấy chục con đường cuối cùng bọn họ dừng lại tại một nhà hàng có tên Đệ Nhất.

Vừa đến nơi này thì Xuân Đức cùng Kiều Kiều đều thấy chúng một người quen, kẻ này không ai khác chính là Trương Thiên, tên kia lúc này đang đi cùng với một thiếu nữ mặc hồng y, khuôn mặt không biết có đẹp hay không mà lại còn đeo cái khăn, Xuân Đức cũng lười thăm dò. Thấy Kiều Kiều muốn lại gần thì Xuân Đức kéo nàng lại nói :

" Để tứ ca của muội bên bạn tình đi, đừng có mà phá chuyện tốt của hắn, hai người chúng ta vào bên trong ăn thôi."

Kiều Kiều suy nghĩ một chút thấy tam ca nói cũng có lý nên không đi gây rối nữa, hai người bước vào trong cái nhà hàng ăn này. Bên trong có thể nói là náo nhiệt vô cùng, từng nhóm thanh thiếu niên tụ cùng một chỗ vừa tán dóc vừa ngắm cảnh.

Loáng thoáng có thể nghe được mọi người đang bàn luận chuyện của Kiều Kiều, việc nàng thiên phú số một Thiên Long Vực cùng giành chiến thắng liên tiếp 19 trận cũng được mọi người rất coi trọng.

Xuân Đức nhìn Kiều Kiều cười cười. Kiều Kiều cũng là híp mắt cười. Sau đó hai anh em chọn một bàn ở lầu 2 sát bên cửa sổ vừa ăn vừa có thể ngắm cảnh. Vì đang có tiền nên con bé Kiều kiều dùng linh thạch cũng rất bạo tay, thoáng cái tiêu mười vạn linh thạch cho bữa ăn hai anh em.

Người có tiền ở đâu cũng khác, trước cũng vậy mà sau này cũng vậy. Vì tiêu tiền như nước nên hai anh em rất được các phục vụ ở đây nồng nhiệt tiếp đón, kiều Kiều thể hiện sự phá sản của mình bằng cách lại gọi thêm mấy món đặc biệt , còn tặng cho đám phục vụ mấy viên linh thạch hạ phẩm.

Đã vậy hai anh em còn được đặc biệt mời lên tầng 3 làm khách quý , trên tầng này cũng không có mấy người, Xuân Đức cùng Kiều Kiều lại chọn một nơi thuận lợi có thể quan sát cảnh đêm bên ngoài.

Hai người chỉ vừa nói chuyện với nhau một lúc thì thức ăn đã được bưng lên, thật nhiều , thật nhiều món ăn, một cái bàn rộng lớn vậy mà đã tràn đầy thức ăn. Cũng chẳng khách khí gì hai anh em bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Xuân Đức thuần túy là kẻ tham ăn, còn Kiều Kiều ăn rất nhiều là do hôm nay con bé vận động quá nhiều nên vậy. Cần ăn để bổ sung năng lượng, nói thiệt nơi đây nấu ăn cũng được , thịt linh thú cấp thấp mà nấu ra mấy món ăn mùi vị không tệ.

Đáng lý là một bữa ăn vui vẻ nhưng không hiểu vì sao luôn có mấy đứa tâm thần thích ý kiến này nọ. Ở cách hai bàn có 2 nam 2 nữ cũng đang dùng bữa, không hiểu vì sao trong đó một nữ nhân lên tiếng chê bai.

" Không biết từ đâu tới dã nhân, không hiểu một chút cái gì là lịch sự. Đúng là dã nhân vô tri."

Xuân Đức đang ăn ngẩng đầu lên nhìn về phía nữ nhân kia phun ra hai chữ rồi ăn tiếp :

" Tâm thần ."

Nữ nhân kia giống như con mèo bị dẫm phải đuôi nhảy cẩng lên dùng tay chỉ vào Xuân Đức nói :

" Dã nhân người nói ai là tâm thần, ngươi biết ta là ai sao ? "

Ngồi cùng bàn với nàng 3 người cảm thấy hơi khó chịu với cô gái này, người này là đường muội của bọn họ nên cũng không tiện nói cái gì, nàng là con gái của Tam Trưởng Lão trong tông được nuông chiều đã quen ra ngoài luôn thích làm theo ý mình, mấy người muốn nói cái gì cũng phải nhìn mặt mũi tam trưởng lão mà nói.

Một thanh niên bên cạnh cô gái dịu giọng nói :

" Manh Manh đừng làm rộn, bọn họ cũng không có ảnh hưởng đến muội tại sao lại phải đi gây sự như vậy. Bọn họ thích ăn sao là quyền của bọn họ cơ mà."

Nam tử này rất ôn hòa nói chuyện nhưng nữ nhân kia giống như con chằn tinh vậy, nàng quát to nói :

" Lý Hồng ngươi nói vậy mà nghe được à, nói như vậy chẳng lẽ là ta có lỗi."

Những người xung quanh nhao nhao nhìn lại phía này, bọn họ đều dùng ánh mắt quái dị nhìn nữ nhân kia. Nữ nhân kia bị nhìn đến lúng túng , trong lòng sinh ra bực tức , không có chổ nào chút giận nên nàng muốn dồn cơn tức này lên hai người Xuân Đức cùng Kiều Kiều.


Nàng lại gần một cước hết tung cái bàn ăn, tất cả món ăn đều bị lật úp xuống đất. Nhìn hai người Xuân Đức cùng Kiều Kiều nàng lạnh lùng nói :

" Các ngươi làm ta mất mặt vậy mà vẫn dám ngồi đây ăn uống, các ngươi gan thật lớn."

Kiều Kiều đang ăn bị người làm như vậy thì vô cùng phẫn nộ, nàng định đứng dậy mắng nữ nhân điên này thì bị Xuân Đức ngăn lại. Xuân Đức lạnh nhạt đứng lên dưới con mắt kinh ngạc của mọi người cùng nữ nhân kia, hắn nhẹ nhàng vặn gãy cổ nàng.

" Rắc " một tiếng, tiếng xương cốt vỡ nát vang lên thanh thúy trong phòng. Cả phòng ăn yên tĩnh như chết. Nữ nhân kia trước khi chết cũng không tin được, đôi mắt của nàng trợn lồi ra. Xuân Đức tiện tay ném nàng qua cửa sổ sau đó lấy một cái khăn tay lau lau rồi cũng vứt cái khăn tay kia đi.

Bước lại gần bàn 3 người kia , Xuân Đức lạnh nhạt hỏi :

" Giờ các ngươi muốn sao ? "

Ba người sắc mặt trắng bệch, mặt không còn giọt máu. Có một tên thanh niên nhìn Xuân Đức đe dọa :

" Chúng ta đều là tinh anh của Thiên Ma Tông ngươi đừng có làm càn."

Rắc. tên kia vừa nói xong thì cũng nối tiếp theo gót của nữ nhân kia. Bây giờ chỉ còn lại hai người. Hai người lúc này run như cày sấy, nữ nhân kia lắp bắp hỏi :

" Vậy ngươi muốn thế nào ? "

Xuân Đức chỉ bàn ăn nói :

" Chúng ta còn ăn chưa xong, gọi lại một bàn ăn như lúc trước cho ta."

Hai người trước mặt Xuân Đức ngay lập tức gật đầu, ngay sau đó bọn họ gọi người phục vụ vào nói :

" Chúng ta lỡ làm đổ thức ăn của vị sư huynh đây , muốn bồi tội gọi một bàn khác không biết cần bao nhiêu linh thạch."

Người phục vụ này cũng không biết chuyện gì xảy ra nên không quan tâm lắm, hắn lấy ra chi phiếu bàn ăn lúc trước Xuân Đức gọi món. Hắn nhìn một lúc sau đó nói:

" 108 món tổng giá trị là 2 vạn một ngàn trung phẩm linh thạch."

Cái giá này vừa ra đừng nói hai người đến những người khác trong phòng cũng thầm kinh hãi, một bữa ăn giá 2 vạn 1 trung phẩm linh thạch. Trời à bọn họ đây là ăn gan rồng, tim phượng sao?

Đang lúc này Kiều Kiều khuôn mặt trắng bệch đi tới kéo kéo góc áo Xuân Đức nói :

" Ca ca , thôi tha cho bọn họ đi, muội cũng no rồi không ăn nữa."

Xuân Đức nghe vậy thì cũng chiều lòng nàng, nhẹ gật đầu nói :

" Vậy thì thôi, dù sao chúng ta cũng không thiếu bấy nhiêu đó. Đi tìm phòng trọ thôi."

Kiều Kiều gật đầu.