Chương
371:
Chương 366 : ꧁༺༒Vô Đề༒༻꧂
Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻
Ở bên cạnh nói chuyện với tiểu đồ đệ hai ngày , Xuân Đức cuối cùng vẫn là thu nàng vào bên trong không gian, ở bên ngoài này quá nguy hiểm với cái cảnh giới gà mờ của nàng chỉ làm Xuân Đức vướng tay mà thôi. Ý thức được điểm này Thiên Tuyết vẫn là nghe lời đi vào bên trong không gian tu luyện. Còn cô gái tên Tình Hoa kia đã có tông môn riêng nên Xuân Đức cũng lười mời nàng gia nhấp Ác Ma Điện.Trước khi chia tay với nàng Xuân Đức đã cho nàng rất nhiều thứ bảo mệnh, có những thứ hắn cho nàng sống sót bên trong di chỉ địa cung này không thành vấn đề.
Ngồi trên Tiểu Bư , Xuân Đức đang suy nghĩ làm sao đối phó với mấy tên Tinh Quân Cảnh kia, nói thật thực lực của hắn lúc này đủ nghiền ép đám lão quái đó nhưng là đối phó mười mấy tên cùng một lúc có chút quá sức, hắn không sợ đám lão quái phản kháng mà là sợ đám này liều chết tự bạo.
" Tiểu Bư ngươi nói xem ta có nên trực tiếp ra tay trấn giết mấy tên lão quái bên trong hay là lợi dụng mấy tên đó phá trận pháp xong rồi giết. "
Sói bự mở miệng nói : " Theo thuộc hạ cách thứ hai tốt hơn, chúng ta có thể chiếm được bảo vật trong kia đỡ đi rất nhiều công sức."
Xuân Đức vuốt vuốt lông của nó nói : " Ta cũng nghĩ như ngươi vậy nhưng là ta sợ mở ra cái trận pháp nơi kia xong sẽ có biến cố lớn, vì cảm nhận được gì đó bất an nên ta mới không toàn lực phá trận mà chỉ là rút năng lượng trận pháp đi thôi. Mà phải rồi nơi đây còn đàn Ma Lang nào không chúng ta tranh thủ đem bọn chúng thu vào, ta thấy tiềm lực của các ngươi rất khá đấy."
" Cảm ơn chủ nhân đã khen , ma lang tộc quần chúng ta chỉ sống ở phiến rừng rộng lớn kia mà thôi, ở nơi khác bên trong địa cung không thích hợp cho tộc đàn chúng thuộc hạ sinh sống. Vì thế ma lang ở địa cung đã bị chủ nhân hàng phục tất cả." --- Sói bự chăm chú nói.
Xuân Đức cũng không thất vọng gì, vỗ vỗ tiểu bư hắn nói :
" Lại về nơi mấy lão quái vật kia thôi , mấy tên kia đang thiết kế hãm hại ta nếu ta không về thì lại phí công bọn họ chờ đợi một phen.
Cứ như vậy sói bự lấy một tốc độ bình thường đi về tòa cung điện trung tâm, trên đường đi có vô số người nhìn thấy một người một sói nhàn nhã di chuyển thì không khỏi hiếu kì nhưng đến khi biết được là ai đang nằm trên lưng sói thì cả đám như chuột thấy mèo đồng dạng chạy mất dép.
.............
Mấy ngày sau Xuân Đức chậm chạp tiến vào bên trong có cái trận pháp ly kì cổ quái kia. Hắn vừa tới đám lão quái vật ngay lập tức hỏi thăm, nhìn bên ngoài cứ tưởng là thân sinh cha mẹ ruột cơ.
Xuân Đức biết trong lòng đám lão quái này nghĩ gì, bọn này đây là muốn chơi âm chiêu ấy mà. Khổ nỗi mấy tên này cứ nghĩ Xuân Đức chỉ là một tên Tinh Quân Cảnh chiến lực hơi cao một chút mà thôi, muốn liên hợp cùng nhau âm chết hắn.
Hỏi trên đời này có cái gì âm độc nhất nếu ai mà trải qua một lần rồi sẽ biết trên đời này âm độc nhất không có cái gì qua được lòng người nhưng cũng phải công nhận một điều là mấy tên gia hỏa âm độc hay chơi âm chiêu sống được rất dài, còn sống được rất thoải mái. Đến lúc đám gia hỏa kia chết thì cũng đã tác quái trên đời không biết bao nhiêu năm.
Xuân Đức khuôn mặt vẫn là ôn hòa hiền lành nở một cười thân thiện nhìn qua gương mặt đang mỉm cười của mỗi người. Sau một lúc khách sáo xong Xuân Đức hỏi :
" Các vị đã có cách phá giải đại trận này chưa ? Nếu chưa có thể dùng một phương pháp mới của ta thử một chút."
Lúc này một ông lão đạo hiệu Hồng Trần Tinh Quân lên tiếng nói :
" Xuân Đức đạo hữu nhọc lòng rồi, không dấu gì đạo hữu chúng ta đã nghiên cứu được cách phá trận, chúng ta lúc này là đang đợi đạo hữu tới cùng nhau phá trận."
Nói xong lão giả ném ra một cái cái mâm tròn, ngay lập tức cái mâm tròn phóng đại vô số lần bên trên mâm tròn được khắc tụ hợp trận tinh cấp. Chỉ vào cái mâm Hồng Trần Tinh Quân nói :
" Đây là một món chí bảo phụ trợ, nó có thể giúp lấy năng lượng của vô số người tu tập lại phóng đại vô số lần oanh kích kẻ thù, vì là tiêu hao phẩm nên lúc ban đầu lão phu còn tính tư tàng nhưng vì tương lai tiến thêm một bước nên lão phu dâng hiến đi ra."
Lời này vừa ra một đám lão quái bên cạnh phụ họa :
" Hồng Trần lão hữu đúng là người giảng nghĩa khí."
Hồng Trần Tinh Quân nhìn Xuân Đức mĩm cười ôn hòa nhưng trong lòng thì sát ý mười phần, hắn thầm nghỉ " Chỉ cần người bước vào trong trận bàn ta cần điều chỉnh một chút rút lấy 5 thành pháp lực của ngươi xong về sau sinh tử của ngươi còn không phải do ta chưởng khống, hừ, dám ở trước mặt Hồng Trần Tinh Quân ta càn quấy, đây là kết cục của ngươi."
Xuân Đức trong lòng cũng là cười lạnh, trước suy yếu ta sau mới giải quyết đúng là cách thông minh. Nhìn trận bàn Xuân Đức bước vào trong nói :
" Đã vậy mọi người cùng nhau hợp sức công phá cái giáp ô quy này đi."
Thấy Xuân Đức đi vào cả đám lão quái vẫn không lộ ra chút gì nhưng trong lòng thì mừng rỡ không thôi, cả đám vì tránh cho Xuân Đức nghi hoặc nên tranh thủ thời gian tiến vào trận bàn. Hồng Trần lão bất tử kia cũng không đợi được nữa mà bắt đầu thôi thúc trận bàn.
Ngay sau đó tất cả mọi người đều bị chịu đến một luồng hấp lực đáng sợ, lấy đi pháp lực của mọi người, trong mười 18 người ở đây lực cắn nuốt tác dụng lên người Xuân Đức là lớn nhất. Vì cùng tạo nên một trò vui , Xuân Đức cũng bắt chước theo vẻ mặt của những người khác, có lo lắng ,có vui vẻ.
Đám lão quái lén lút dò xét tình trạng của Xuân Đức thấy hắn sắc mặt biến hóa như vậy thì trong lòng mừng thầm. Bọn họ trong lòng đang tính toán tí nữa giết chết Xuân Đức phải chia của làm sao?
Giết chết Xuân Đức chung quy vẫn là việc sau này, trước mắt vẫn là phá hủy trận pháp nơi này lấy được bảo tàng của Khô Cốt Ma Tôn.
Trận bàn tích đủ năng lượng sáng lên như ánh thái dương, một quả cầu năng lượng cực tốc xoay tròn phóng ra từ trận bàn đập thẳng lên trên cái kết giới trận pháp trước mắt.
Không có năng lượng bạo tạc sinh ra, quả cầu năng lượng đập lên trên kết giới trước mắt lập tức chung hòa kết giới. Kết giới lập tức không còn lộ ra một tòa lầu ba tầng.
Cả đám lão quái ngay lập tức phi lên đi lên lầu, duy mình Xuân Đức vẫn là giả bộ điều tức một chút. Nhìn thấy tình cảnh hiện tại có người muốn động thủ nhưng là không chịu được có kẻ vào trước lấy được bảo khố của Khô Cốt Ma Tôn.