Chương 368: Chương 363 : ꧁༺༒Vô Đề༒༻꧂

Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻

Khu vực trung tâm địa cung này có ba tòa cung điện gần nhau, nhìn từ phía bên ngoài có thể thấy ba tòa cung điện này đi thông với nhau, Xuân Đức lúc này đang ở tòa cung điện bên trái.

Sau một hồi huyết tẩy nơi đây đã không còn lại thành viên nào của Hoang Minh, đây chỉ là nói ở bên ngoài không còn chứ ở bên trong thì không biết, đàn ma lang lại được Xuân Đức thu vào bên trong không gian. Duy chỉ có mấy con lang vương bên cạnh hắn lúc này vẫn là tràn đầy hưng phấn, chắc bọn nó chưa lần nào giết chóc phấn khích như vậy.

Lần này Xuân Đức thu hoạch không tệ, mấy chục vạn mai giới chỉ, vũ khí, phù chú cùng nhiều thứ khác nữa, ngay cả cái huyết trì to lớn cũng bị hắn thu sạch không còn một giọt. Nhìn chung nơi đây đã không còn một cái gì Xuân Đức tiếp tục tiến vào bên trong.

...........

Ở vùng ngoại vi bây giờ đang gợi lên một cơn sóng thần, từ một số kẻ may mắn chạy mất của Hoang Minh bọn người mới đến khu vực trung tâm đều biết được nơi này có một nhân vật cực kì hung ác, là ma đầu giết người như ngóe, mấy chục vạn thành viên của liên minh Hoang không ngờ bị hắn giết chết sạch.

Cũng không ai biết người đó tên là gì, chỉ biết người đó dẫn theo 26 đầu lang vương cùng một tiểu cô nương đi tới đâu người chết đến đó. Ai thấy hắn có thể chạy bao xa thì chạy bao xa.

Tin tức này có thể nói là nóng bỏng vô cùng, khắp cả cái địa cũng rộng lớn không biết bao nhiêu. Người đi vào tầm bảo tính lên hàng triệu vậy mà trong lúc nhất thời danh tiếng Kẻ Đồ Tể được lan ra xa.

Có người lúc ban đầu không tin nhưng sau đó tin tức ngày càng thịnh , không tin cũng phải tin. Ai nấy cũng nơm nớp lo sợ gặp phải tên ma đầu mặt xanh nanh vàng, chuyên ăn thịt trẻ con không việc ác nào không làm kia. Duy chỉ có đám người Ác Ma Điện đang phân tán khắp nơi thì trong lòng đại định, điện chủ xuất thế rồi.

Khắp nơi thành viên Ác Ma Điện phân tán lúc này đều lấy mục tiêu là khu vực trung tâm ,tòa cung điện bên trái, đến nơi đó thì không còn sợ gì nữa.

..........

Ở một khu hoang mạc Thiên Tuyết cũng nghe được tin tức về kẻ đồ tể, với sự thông minh của nàng thì có 8 phần 10 là sư phụ của mình . Khuôn mặt lạnh như băng của nàng lúc này cũng bất giác nở một nụ cười dịu dàng.

Sự thay đổi này của nàng khiến cho mấy người cùng nàng đồng hành đều ngốc, bọn họ không biết cái khối băng này hôm nay bị sao. Một cô gái tuổi hơi lớn sờ tay lên trán Thiên Tuyết hỏi :

" Tiểu Tuyết muội có bị sao không đừng dọa tỷ, có hay không bị hai tên này làm gì ? "

Thiếu nữ hung ác nhìn về phía hai nam tử bên cạnh, hai nam tử bên cạnh lập tức như bị dọa sợ, hai người liên tục xua tay lắc đầu, có cho 10 cái lá gan bọn hắn cũng không dám à, cái khối băng này nhìn thì xinh đẹp nhưng ra tay thì tàn nhẫn tuyệt tình, ai động tới nàng người đó không may.

Sau giây phút kinh hỷ Thiên Tuyết lúc này mới dịu dàng nói, trong giọng nói không còn mang theo lạnh lẽo mà mang theo một sự ấm áp khiến người ta thư thái :

" Sư tôn của muội đã xuất hiện rồi. Chúng ta bây giờ tiến thẳng tới khu vực trung tâm đi nơi đó kết giới cũng bị phá rồi."

Mọi người gật đầu đồng ý nhưng cô gái lớn tuổi vẫn tò mò hỏi :


" Sư tôn của muội là ai ? Người đó thế nào ? Muội xem tỷ có vào bái sư được không ? "

Thiên Tuyết mỉm cười nói : " Đợi lúc tỷ gặp ắt sẽ biết. Hi hi."

Nói xong nàng như con chim sẽ hân hoan đi trước, mọi người có chút không hiểu ra sao. Nhưng trên đoạn đường này mọi người mới thấy một mặt ôn nhu của cục băng vạn năm này, điều này khiến cho hai nam nhân trong đội cảm thấy mình sống đời này không uổng.

...........

Lại trôi đi qua nữa tháng.

Xuân Đức lúc này cũng đã thăm dò đến chân tàng của con dụt xui xẻo Khô Cốt Ma Tôn nhưng khổ nổi nơi này không biết là dùng trận pháp gì mà lại có thể điều động đại thế thiên địa phòng hộ như vậy thành ra trong lúc nhất thời hắn cũng thúc thủ vô sách.

Hắn vẫn là dùng cách lần trước, rút lấy năng lượng trận pháp để nó tự động sụp đổ nhưng là cái trận pháp này giống như được cung cấp năng lượng vô hạn vậy cả nữa tháng này hắn hấp rút năng lượng mà cái trận pháp chỉ mới hơi chút mờ đi.

Bây giờ thiên đại bên trong không gian vong linh đang ở tình trạng vô cùng hiếm thấy, năng lượng bên trong không khí lúc này đã bắt đầu hóa sương rồi, bình thường thiên địa nguyên khí chỉ có thể cảm nhận không thể thấy mà bây giờ tích tụ thành sương có thể nói là đậm đặc tới mức nào rồi.

Một cây cỏ dại bây giờ cũng biến thành yêu thảo, một con chuột cũng biến thành yêu quái cả. Mọi thứ đều biến dị một cách ly kì.

Vì muốn một phen cải tạo không gian riêng tư của mình nên Xuân Đức cũng không ngại tốn thêm một chút thời gian hấp thụ năng lượng. Ở nơi này không chỉ riêng mình Xuân Đức mà còn có một đống lão quái, cái chó má gì mà chỉ có Bất Diệt Cảnh trở xuống mới được vào, ở đây đang có một đám Tinh Quân Cảnh này.

Không biết là ai tuyên bố cái quy định kia, biết được là ai Xuân Đức nhất định xé miệng tên đó ra, dám treo đầu dê bán thịt chó.

Nơi này mỗi người ở một góc nghiên cứu phá giải trận pháp không ai liên quan đến ai, lúc ban đầu cũng có mấy lão quái muốn đã Xuân Đức ra nhưng bị hắn làm thịt xong thì ở đây không còn ai có ý kiến gì nữa.

Cũng vì vậy mà định ra cái hiệp ước hòa bình tạm thời, đơi phá giải trận pháp xong rồi tính tiếp. Nên môn nhân của Ác Ma Điện lúc này cũng không cần trốn đông trốn tây nữa, không bị tập thể truy sát thì môn nhân Ác Ma Điện không sợ bất cứ kẻ nào.

Do ở trong cái địa cung của tên dụt xui xẻo kia có rất nhiều nguy hiểm , trên đường bị chậm lại rất nhiều nên đến thời điểm hiện tại chỉ mới có gần trăm người tìm đến nơi đây. Vì nhân số của Ác Ma Điện quá ít nên mấy lão dụt cũng nhường một bước để mấy người này tiến đến bên cạnh Xuân Đức.

Theo lời kể của môn nhân Xuân Đức biết được cái thằng mà gợi nên cuộc truy sát thành viên Ác Ma Điện rồi, nghe nói tên kia là Cự Vô Huyết, con trai của Minh Chủ, Hoang Minh. Xuân Đức cũng không vội tìm tên khốn khiếp kia tính sổ, đợi môn nhân tụ tập hết lại đây xong thì lúc đó cái gì Hoang hay không Hoang cũng phải tan nát với hắn.

Dám đánh chủ ý lên đồ đệ lão tử , không róc xương , phơi khô thằng kia ra thì hắn cảm thấy có lỗi với tiểu đồ đệ của mình quá.