Chương 201: Chương 197 : ꧁༺༒Đần Long Ngươi Ăn Thì Ăn Nhưng Cũng Phải Nhã Xương Ra Chứ ༒༻꧂

Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻

Vạn dặm so với tốc độ của Lão Tà không tính là cái gì, chỉ là di chuyển bình thường thôi trong vài chục hô hấp cũng đã gần tới nơi rồi. Khi Lão Tà sắp tiếp cận nơi chiến đấu thì lại có 12 tên từ một ngọn sơn phong nhảy ra ngăn cản, cũng không rõ là kẻ nào rất to tiếng hét :

" Người tới là ai đứng lại cho ta, phía trước là nơi giải quyết ân oán của Thiên thu Thánh Địa với Diệp Linh Tông kẻ nào dám nhúng tay đều phải ...Chết"


Lão Tà dừng lại một chút cũng không có, bay lướt qua tiện thể cho một đuôi vào mấy tên chán sống dám ra cản đường kia. Xuân Đức ngồi trên đầu Lão Tà ngó đầu quay lại thì thấy 12 tên kia bây giờ đã thành bọt máu ,xương cốt vô tồn, hắn cảm khái :


" To xác cũng có cái lợi mà thế éo nào mấy tên kia nhìn thấy ngươi bự con như vậy mà vẫn còn dám ra cản đường nhỉ, không biết lấy can đảm từ đâu ra nữa, hay bọn chúng nghĩ ngươi ăn chay mà lớn".


Lão Tà cười khà khà đạo :


" Bọn người có chỗ dựa thường có thái độ chán sống như vậy lắm, ngày trước ta cũng gặp nhiều rồi, củ cải trắng khi nào ta khôi phục lại thực lực rồi thì cùng về tiên vực không ? nơi đó mới gọi là thiên đường cho chúng ta giết chóc".


" Vậy à, đợi sau đi, thực lực ngươi lúc nào khôi phục lại thì hẵng nói, chứ yếu đuối bệnh tật mà quay lại người ta lại đem ngươi làm món ăn đấy. Ở cái đệt , ngươi bay quá rồi kìa quay lại, mắt mũi để đâu mà cứ cắm đầu mà phi hành" Xuân Đức đang nói ,vội la lên.


" Quên , ta đang suy nghĩ về tương lai sau này về lại tiên vực thì thế nào . Ha Ha " Lão Tà cười cười xin lỗi.


" Bó tay với chú rồi".


..................


Đám người hai phe Diệp Linh Tông và Thiên Thu Thánh Địa đang điên cuồng chém giết bỗng nhiên thấy một con quái vật dài ngàn dặm bay đến, mọi người đều ngưng chiến lại không hẹn nhau mà cùng nhìn lên bầu trời, khí tức kinh khủng tán dật từ con quái vật làm cả mấy vạn người hô hấp cũng khó khăn. Nhưng khi mọi người thấy con quái vật kia chỉ bay ngang qua thì lại thở ra một hơi.


Lấy lại tinh thần hai phe lại tiếp tục lao vào chiến đấu, nhưng mới vừa bắt đầu thì khi tức diệt thế khiến người ta không thở nổi kia lại quay lại, có người đang khí thế hùng hổ nhảy lên cao còn chưa kịp thi triển chiêu thức, cảm nhận được luồng khí thế khiếp người kia lập tức người này tiếp đất bằng mặt.


Khi thấy con quái vật kia bay vòng tròn trên đầu mọi người thì hai bên lập tức tách ra lui về phía sau phòng thủ.


Gào...Gào....Gào


Khi mọi người đã lui hết về phía sau phòng thủ thì con quái vật kia bỗng nhiên nhìn về người hai phe gầm lên vài tiếng ,âm thanh như tiếng sấm vang lên liên tục bên tai khiến mọi người đầu váng , mắt hoa mòng mòng, tiếp theo đó không gian rạn nứt, áp lực cực mạnh khiến cho tất cả người đang ở đây đều thổ huyết bay người về phía sau.


Trong đám đệ tử Diệp Linh Tông , Bạch Tinh , Thiên Xu, Thiên Ma, Hắc Tinh , Thiên Kiếm mới bị đánh ra xa vừa ngồi dậy lau vết máu ở khóe miệng nhìn về phía con quái vật kinh khủng trên cao kia mà cảm thấy vô lực , đang lúc này thì có một âm thanh lạnh lẽo từ bên trên truyền xuống làm bọn họ ngẩn người.

" Bạch Tinh dẫn mọi người lên đây"

Âm thanh kia ai cũng nghe được rõ ràng, người hai phe đều muốn biết kẻ có tên Bạch Tinh kia là ai, nhất thời mọi người đều nhìn về phía người mà mình quen biết có tên là Bạch Tinh, trong mấy vạn người kẻ có tên Bạch Tinh quả thực không ít nên trong lúc nhất thời đám người phía dưới như một kiến bò trong chảo, một đám người có tên là Bạch Tinh thì chần trừ không biết có tiến lên gặp người bên trên kia không ? họ không chắc là mình có phải người được nhắc tới trong lời nói của vị đại năng bên trên con quái vật kia.


Xuân Đức quan sát phía dưới có một đám kẻ không liên quan tới bắt đầu có cử động còn người hắn muốn gọi thì đang đứng yên bất động. Xuân Đức có chút phát bực, tại vì hắn mới lên sinh mệnh thể cấp 2 nên đời sau của hắn không có khả năng ghi nhớ hắn nên dẫn tới tình trạng bây giờ, hắn thì có thể cảm nhận được huyết mạch tương liên của đời sau của mình còn bọn kia thì không nhận biết được hắn.


Bất đắc dĩ Xuân Đức bay ta một đoạn khoảng cách với Lão Tà cho đám Bạch Tinh thấy, nhìn thẳng về đám Bạch Tinh đôi mắt xanh lục của hắn ánh lên vài tia quang mang khiếp người, một âm thanh băng hàn vang lên


" Các ngươi còn muốn ta tự mình ra nghênh đón sao ?".


Lần này mọi người đều thấy kẻ đang nói chuyện là ai , một tên thiếu niên còn rất trẻ , cả người đều là khí tức vô cùng nguy hiểm, chỉ cảm nhận một chút khí tức tán dật cũng làm mọi người tạy chân lạnh run. Đám người Bạch Tinh lần này cũng đã thấy rõ là ai rồi, tuy hơi thay đổi một chút nhưng mọi thứ đều vô cùng giống với thần của bọn họ.


Không một giây chần chừ Bạch Tinh bay lên phía trên tiến phía người đang đứng giữa trời kia,đám người Thiên Xu cũng nối gót theo sau. Để lại một đám người bên cạnh ngơ ngác mà nhìn.


Khi thấy người mới tới lại là có liên quan tới Diệp Linh Tông thì mấy tên già đời của Thiên Thu Thánh Địa biết việc lớn không tốt ngay lập tức bàn chân bôi mỡ nhanh chóng rút lui về phía sau, bỏ lại đám đệ tử còn đang chưa biết việc gì cứ nhìn theo mấy vị trưởng lão chân chối.


" Lại còn chạy , chạy vô chum "


Xuân Đức thấy đám con mồi của mình lại có vài thằng bỏ chạy đang định ra tay bắt về luyện thành vong linh thì con Long ngốc bên cạnh đã một hơi hút tất cả mấy vạn người Thiên Thu Thánh Địa , hút luôn cả mấy tên đã bỏ chạy kia vào trong miệng rồi.


Nhìn tên đồng bọn tham ăn của mình , Xuân Đức lại dâng lên cảm giác bi ai. Hắn buồn rầu đạo :


" Ngươi tên này ăn thì ít ra cũng phải nhả xương chứ, ta cần xương mấy tên này triệu hồi vong linh"


Lão Tà đánh ợ một cái đạo :

" thôi để lần sau đi Củ Cải Trắng, lần này thì không được rồi, à mà còn một đám này lần này , lần này tùy ngươi xử lý".


Tên này biết rồi mà còn cố ý, Xuân Đức không nói gì thêm , chờ cho đám Bạch Tinh lại gần thì cùng quay lại trên đầu con dần long này.


Bọn người Bạch Tinh có chút bất an ,dám đứng lên trên đầu một vị tu vi cực sâu thần thú việc này dọa cho đám người Bạch Tinh tí nữa là ngã lộn nhào xuống đất, nhưng thấy Điện Chủ đứng đó bọn họ mới có can đảm tiến lại gần, bằng không bây giờ bọn họ đã quay đầu lại bỏ chạy rồi.