Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻
---o0o---
Không gian tầng 7 Hắc Tháp.
Lúc này đây bên trong Hắc Tháp không gian tầng 7 đang có một tên trung niên mặc hắc bào ngồi xếp bằng trên một ngọn núi cao, toàn thân hắn tản mạn ra khí tức nóng rực đối kháng lại Băng Sát Ma Diễm xung quanh, đôi khi hắn còn tranh thủ cắn nuốt một chút Băng Sát Ma Diễm, có điều mỗi lần hắn cắn nuốt một chút thì sắc mặt hắn lúc này liền trên nên vặn vẹo, đáng sợ dị thường, thi thoảng hắn lại phát ra âm thanh gào rú thê lương.
Nhưng ngay vào lúc hắn đang gào rũ thì đột nhiên tiếng gào của hắn im bặt mà dừng, lúc này đây trong ánh mắt hắn hiện ra vẻ khó tin.
“ Làm sao Phệ Linh Đại Trận lại bị phá hủy, điều này sao có thể? Là ai có bản lĩnh như vậy, lại có thể phá được chiến trường sát chiêu của ta.”
Hắn vừa dứt lời thì một âm thanh lạnh lẽo vang lên:
“ Hóa ra là người bày ra à. Không đâu làm chậm trễ thời gian của ta. Ngươi hiện tại cảm thấy ta nên giết ngươi theo cách gì đây?”
Trung niên ngay lập tức nhìn về phương hướng mà thanh âm kia phát ra, lúc hắn quay lại nhìn thì đồng tử không khỏi co rút lại, hắn nhìn thấy giữa biển “Băng Sát Tâm Diễm” một thanh niên đang dùng ánh mắt không lấy gì là thiện cảm nhìn hắn.
Thanh niên kia đứng nơi đó, giống như là trung tâm của thiên địa ,“ Băng Sát Ma Diễm” khắp không gian tầng 7 như thủy triều rót vào bên trong thân thể hắn, nhìn thấy cảnh này thì trung niên liền cảm thấy sống lưng mát lạnh.
Băng Sát Ma Diễm kia hắn chỉ hấp thụ một chút liền đã cảm thấy sống không bằng chết rồi, vậy mà thanh niên kia giống như là không chuyện gì, mặc kệ Băng Sát Ma Diễm rót vào bên trong thân thể, chỉ dựa vào điểm này hắn liền biết cách biệt của hai người lớn thế nào.
Hắn run run giọng nói:
“ Tiền bối hiểu lầm rồi, cái kia không phải là ta cố ý sắp đặt để hãm hại tiền bối, thứ kia là để đề phòng đám không có thực lực tiến lên trên quấy rầy mà thôi.”
Xuân Đức thực ra cũng không phải tức giận gì, có điều hắn nhìn thấy tên này không vừa mắt nên muốn giết thôi, tên này rõ ràng là muốn ám hại những người khác vậy mà còn không thừa nhận, có điều tên này thừa nhận hay không cũng không quan trọng, dù sao hắn đều phải chết.
Nhưng mà trước khi giết con trùng này hắn phải tranh thủ hấp thụ “Băng Sát Ma Diễm” nơi đây, bằng không đợi tới lúc nó tiêu tán thì có hối hận cũng không kịp rồi.
Mất đi nguồn năng lượng cung cấp, Hắc Ma Viêm càng ngày càng yếu, cộng thêm Xuân Đức điên cuồng hấp thụ thì không qua bao lâu thì toàn bộ Hắc Ma Viêm của cả cái tiểu thế giới này đều biến mất, tất cả đều bị Xuân Đức cắn nuốt tất cả.
…..
Vài ngày sau.
Sau khi Xuân Đức cắn nuốt xong Băng Sát Ma Diễm đang định tìm con trùng nhỏ giết chết thì phát hiện ra con trùng nhỏ kia không biết đã chạy đi đâu mất rồi.
Nhìn quanh khắp nơi không thấy bóng dáng con trùng nhỏ kia thì Xuân Đức khẽ nói:
“ Hừm,chạy rồi sao, lúc trước mà biết hấp thụ xong vẫn còn dư thời gian thì trước hết giải quyết con trùng nhỏ kia, không đâu để chạy mất.Thôi được rồi, khi khác nhìn thấy lại giết sau.”
Đúng vào lúc này, ngay khi Xuân Đức mới vừa bất mãn với chính mình xong thì đột nhiên có một luồng năng lượng không gian bao lấy hắn, Xuân Đức cảm nhận được lực lượng này không có vấn đề thì cũng mặc kệ nó mang mình đi.
Thoáng cái hắn liền hóa thành một vệt ánh sáng màu lam bay vút đi. Lấp lóe mấy lần liền biến mất, không chỉ có hắn như vậy mà những người khác cũng đồng dạng như thế, tất cả đều bị lực lượng vô danh mang đi.
……
Sau một hồi xuyên qua thông đạo không gian, Xuân Đức bị mang tới một cái quảng trường rộng lớn, quảng trường này so với nhưng cái hắn từng đi qua cũng không có gì đặc biệt, ngoại trừ một điều, cái quảng trường này cũng không phải ở trên mặt đất mà là ở trên trời cao.
Bốn phía xung quanh mây đen cuồn cuộn, sấm chớp rền vang, nhìn qua có thể thấy được rất nhiều giao long đang ở bên trong bơi lội. Thi thoảng còn có mấy con giao long nho nhỏ lò đầu ra đánh giá Xuân Đức.
Xuân Đức thấy vậy một màn thì cảm thấy có chút quái quái. Nhưng hắn cũng không biết cái cảm giác quái lạ kia là do đâu nữa. Nghĩ không ra hắn liền bỏ qua.
Sau khi hắn vừa xuất hiện nơi đây không qua bao lâu thì liền nhìn thấy liên miên ánh sáng hạ xuống, ánh sáng tán đi lộ ra thân ảnh ở bên trong. Ở bên trong những người kia có đủ thể loại, từ thánh tộc, mộc ma, tu la, thạch ma … Hầu như chủng tộc nào cũng có một vài tên.
Cùng lúc này, ở trên trời đột nhiên hạ xuống mấy cột sáng, cột sáng biến mất lộ ra thân ảnh bảy người, trong bảy người này có bốn nam, ba nữ.
Mấy người này quan sát tình hình nơi đây một lúc, đợi khi không còn có người tới nữa thì một nam tử mặc hắc bào đi lên phía trước một bước, nhìn mọi người cao giọng nói:
“ Ta tên Minh Hằng, ngoại hiệu Minh Hằng Thiên Vương, là tam đệ tử của Hư Vô Đế Quân. Các ngươi đều là thiên tài của ngũ vực liên minh lựa chọn đi ra lần này, có lẽ các ngươi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng từ giờ trở đi, các ngươi sẽ tiếp xúc với một khung trời hoàn toàn mới.”
“ Ngũ Vực liên minh chúng ta thực ra cũng chỉ là một bộ phận nhỏ của Thiên Khu Giới Vực…..”
Xuân Đức trong đám người nghe tên này lảm nhảm thì cảm thấy một trận đau đầu, hắn không hiểu vì sao Vô Vô nữ nhân kia lại thu cái loại này làm đệ tử không biết.
Chờ đợi một hồi lâu thì tên kia rốt cuộc cũng phổ biến xong những tin tức mà ai cũng biết cho tất cả mọi người.
Có điều sau khi hết tên kia thì lại đến tên thứ hai, rồi tên thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, lần lượt từng người một đi lên giảng giải cho cho mọi người biết về những điều không ai không biết.
Đứng ở phía dưới nghe mà Xuân Đức cảm thấy một hồi mê muội nếu không phải nể mặt hai người kia thì hắn đã sớm đi lên phiến cho mấy tên này mấy cái bạt tai.
Thực ra hắn mà đi lên bạt tai mấy tên kia thì cũng không sao cả, hai người Vô Vô cùng Niệm Niệm cũng sẽ không trách hắn, có điều hắn mà đi lên tát đám kia , không khống chế tốt lực đạo lại tát chết luôn, đến lúc đó lại không tiện bàn giao với hai nữ nhân kia.