Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻
---o0o---
Nhìn thấy Phương Hạo một hồi lâu vẫn cứ ngẩn người ra thì Tuyết Kỳ không khỏi tiến lại gần, ngồi xuống, khua khua tay trước mắt hắn đồng thời nói:
“ Này này, ngươi không phải bị hạnh phúc quá mà ngốc luôn rồi chứ, làm sao cả buổi rồi mà cứ ngồi dưới đất vậy, nhanh đứng lên đi, mất hết cả hình tượng.”
Phương Hạo nghe nàng nói vậy thì lúc này mới phản ứng lại, hắn nhận thấy bộ dạng của mình lúc này có chút mất mặt, hắn vội cười cười, tiếp đó hắn quay qua nhìn Tuyết Kỳ. Vừa nhìn thì hắn lại không khỏi ngây ra.
Nãy giờ nói chuyện với Vũ Y hắn chỉ có cúi đầu nên cũng không biết diện mạo Vũ Y cùng Tuyết Kỳ ra sao, lúc này đây nhìn thấy Tuyết Kỳ thì hắn không khỏi nuốt nước miếng, hắn gặp qua nữ nhân xinh đẹp không ít nhưng nữ nhân vừa xinh đẹp lại có mị lực như Tuyết Kỳ lại chưa thấy nhiều.
Tuyết Kỳ thấy hắn nhìn chằm chằm thì sắc mặt liền lạnh xuống, bộ dạng nữ ma đầu liền lộ ra, ánh mắt nàng chớp động hàn quang. Nàng lạnh lẽo hỏi:
“ Ngươi nhìn cái gì, có tin ta móc hai mắt của ngươi không?”
Phương Hạo đột nhiên cảm thấy sống lưng mát lạnh, hắn lúc này lập tức quay đầu đi, hắn tuy đang đắm chìm trong hạnh phúc nhưng cũng không có lu mờ ý thức, hắn cũng biết người con gái xinh đẹp đang nói chuyện với mình là ai. Hắn lúc này vội nói:
“ Không dám, không dám.”
Tuyết Kỳ thấy hắn vậy thì khẽ “hừ” nhẹ một tiếng sau đó nói:
“ Hừ, tha ngươi lần này, sau này còn dám đánh chủ ý lên người ta thì ngươi liền xác định chết như thế nào đi. Nhưng mà bên trên cũng có lệnh, ngoài ta ra ngươi thích ai thì tùy chọn, dù sao nam nhân không thể không có nữ nhân.”
Phương Hạo nghe vậy thì gật đầu như gà mổ thóc:
“ Không dám, nhất định không dám nữa.”
Tuyết Kỳ thấy hắn vậy đột nhiên nhoẻn miệng cười duyên, sắc mặt trở nên mị mị nàng khẽ thổi một hơi vào tai Phương Hạo nói:
“ Ngoan lắm, ta bắt đầu thích ngươi rồi đấy, bây giờ thì nhanh đứng dậy đi nào, từ hôm nay ta sẽ dạy ngươi làm sao trở thành một người đứng đầu.”
Phương Hạo cảm nhận mùi thơm trong hơi thở của Tuyết Kỳ thì trong lòng nhộn nhạo không thôi, hắn lúc này đang thầm mắng “ yêu nữ đáng chết, yêu tinh đang chết, đã không cho ta ăn lại còn câu dẫn ta, đợi một ngày nào đó có cơ hội ta sẽ cho ngươi biết tay.”
Hắn tuy là nghĩ như vậy nhưng là mắt ngoài vẫn tất cung tất kính, vô cùng nghe lời nói:
“ Vâng. Mà không biết đại nhân tên gì?”
Tuyết Kỳ nhấp nháy con mắt nhìn hắn, nàng cười duyên nói:
“ Ta sao, ta tên Lục Tuyết Kỳ, ngươi cũng có thể gọi ta là Tuyết Kỳ, nghe như vậy cũng tăng thêm phần thân mật giữa hai chúng ta.”
Bộ dạng của Tuyết kỳ cùng hành động của nàng lúc này, kết hợp với nhau đúng là hấp dẫn vô cùng, đến ngay cả đám cường giả phía sau còn bị hấp dẫn chứ không nói gì tới Phương Hạo là thanh niên khí huyết phương cương.
Phương Hạo nhìn thấy một màn như vậy thì trong lòng lại mắng “ yêu nữ đáng chết lại dụ dỗ ta, yêu nữ ngươi đợi đấy, một ngày ta nhất định sẽ phải lột sạch ngươi sau đó lại hành ngươi.”
……
Sau khi Vũ Y thu xếp công việc hoàn tất thì liền quay trở về bên cạnh Xuân Đức, tiếp đó nhóm người Xuân Đức ngay lập tức xuất phát đến nơi mấy ngày trước xuất hiện mấy cánh cổng không gian huyền bí.
Cũng không mất bao lâu thời gian thì Xuân Đức đã quay trở lại nơi kia, có điều lúc hắn đến nơi đây thì kinh ngạc không thôi.
Nơi đây không biết từ lúc nào mà đã trở nên đông như kiến, đâu đâu cũng là ma tộc cường giả, tất cả đều đang chờ đợi cái gì đó.
Về phần mấy cánh cửa không gian to lớn kia lúc này cũng không hiểu vì sao lại từ mặt đất mà di chuyển lên bên trên bầu trời rồi, có điều xung quanh mấy tấm cửa không gian kia có một tầng không gian pháp tắc bao lấy, không người có thể vào.
Ngay khi Xuân Đức vừa hạ xuống thì liền có một nam tử, bộ dạng cao lớn, tên này phải cao hơn Xuân Đức mấy cái đầu, tên này vỗ vai Xuân Đức một cái sau đó cười nói:
“ Huynh đệ ngươi cũng muốn đi vào Thất Mạch Tử Địa sao?”
Xuân Đức nhìn tên ma tộc nam tử này một chút, thấy tên này cũng thuộc dạng tôm tép nhãi nhép không đáng tính tiền nên cũng cười nói:
“ Ta là chỉ đến nhìn xem mà thôi, cũng không có ý định tiến vào, mà nghe đạo hữu nói thì có vẻ như đạo hữu rất am hiểu nơi này thì phải, tại hạ mới đến không biết mong đạo hữu chỉ giáo đôi điều.”
Tên nam tử thấy bộ dạng Xuân Đức như vậy thì cảm thấy có phần thú vị, hắn cười nói:
“ Nhân tộc tại ma giới không thiếu nhưng ta thấy ngươi so với những tên khác thật đặc biệt, ngươi rất hợp mắt ta, đã vậy ta cũng nói cho ngươi một chút về Thất Mạch Tử Địa.
Thực ra thì ta cũng không biết gì nhiều chỉ biết nó là nơi tuyển đệ tử chân truyền cho một vị Đế cảnh cường giả, còn người kia là ai thì ra cũng không rõ ràng lắm, ta nguyên ngươi vẫn là nên vào trong thử một lần dù sao bên trong thí luyện khá ôn hòa không hề có nguy hiểm gì nhiều.”
Xuân Đức vừa nghe tới đi làm đệ tử cho người khác thì liền cảm thấy chán ngắt, việc đầu tiên hắn nghĩ tới chính là giết chết tên Đế Cảnh kia sau đó chiếm đoạt đế tinh của hắn nuốt vào.
Xuân Đức tuy nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng mặt ngoài vẫn là nói:
“ Cảm ơn đạo hữu đã cho biết. Ồ, hình như mở cửa rồi kia.”
Xuân Đức đang nói chuyện thì liền nhìn thấy bảy cánh cửa khổng lồ đồng thời mở ra.
Tiếp đó một ít cường giả cao cấp gào thét ,xông vào vòng xoáy thần bí phía trước mấy cánh cổng không gian và nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi.
Ngay sau đó, đằng sau những cường giả khác cũng nhao nhao đi theo.
Sưu sưu sưu, từng nhóm cường giả nối đuôi nhau bay vào.
Tựa như dòng sông trên bầu trời cứ trôi vào vòng xoáy. Có điều cánh cổng mặc dù lớn nhưng người vẫn là quá nhiều, vì để tranh vào đi trước không ít người liền trực tiếp xuất thủ giết chết kẻ cản đường.
“ Ầm ầm ầm…”
“ A a a …”
Lập tức có kẻ hét thảm, nhiều tên bị đánh cho thành thịt nát hóa thành mưa thịt rơi xuống phía bên dưới. Tinh trạng trong nháy mắt trở nên hỗn loạn vô cùng.
Xuân Đức nhìn thấy cảnh này thì lại là liếm môi một cái, hắn mang ra Quỷ Kiếm sau đó nhảy lên cao cao, tùy tiện chém ra nhất kiếm.
Kiếm quang đen kịt vạch phá trời cao, giảo sát toàn bộ kẻ cản đường.
“ Phúc phúc phúc…”
Máu thịt văng ra bốn phía, vô số ma tộc trong nháy mắt chết thảm. Đám còn sống thấy vậy một màn thì kinh hồn táng đảm, tình trạng hỗn loạn thoáng cái bị dẹp yên.
Một kiếm vừa ra, Xuân Đức liền có một con đường để đi, hắn không nhanh không chậm bước đi, người khác thấy hắn đi tới thì liền lui sang hai bên những kẻ đang định đi vào lúc này cũng dừng lại đứng qua hai bên, đợi Xuân Đức vào trước sau đó mới đi vào.
Ngay khi bước vào bên trong vòng xoáy thì Xuân Đức liền nhìn thấy có vô số cảnh tượng bay vụt qua trước mắt, khắp nơi đều là cảnh tượng thê lương, mênh mông bát ngát Hoang nguyên nằm ngổn ngang thi hài, trong đó không thiếu thi hài của những loài mạnh mẽ.
Đối với những cảnh tượng này thì Xuân Đức cảm thấy khá hứng thú, vì bọn nó rất thật, không biết là có tồn tại trên đời hay không. Nếu mà tồn tại, tìm đến nơi thì lại phát tài rồi.
Một lát sau Xuân Đức rút cuộc ngừng lại. Hắn xuất trên một cái địa phương nhìn có vẻ không mấy tốt lành, bầu trời thì u ám, tối tăm, mặt đất thì nứt ra vô số khe hở, mà gọi là khe hở thì có chút sai sự thật, cái này phải gọi là vực thẳm mới đúng.