Chương 1440: ꧁༺ Thu Phục Trùng Vương ༻꧂

Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻

---o0o---

Hai người Hắc Huyền cùng Thiên Ứng Long lúc trước ra tay đánh lén là dùng toàn lực nên khi bị phản chấn từ Thiên Cốt Giáp cùng Huyết Sắc Phi Phong liền khí cho hai người bị thương không nhẹ.

Thương cũ chưa lành, thương mới đã sinh, vết thương chồng chất vết thương khiến cho thương thế của hai người càng thêm nghiêm trọng.

Nhìn thấy kiếm quang nhiếp nhân tâm phách đang chém tới, cả hai người sắc mặt đều là tái nhợt không chút máu nhưng ngay vào lúc ai cũng sẽ cho rằng hai người kia sẽ bị một kiếm này chém làm hai khúc thì một lần nữa việc ngoài ý muốn phát sinh.

Từ bên trong bức tường bằng đá phiến ở bên cạnh, một cái ngọc thủ trắng nõn như ngọc thò ra bắt lấy hai người Thiên Ứng Long cùng Hắc Huyền sau đó kéo vào bên trong vách tường, biến mất không còn nhìn thấy tăm tích.

Xuân Đức nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt lại trở nên khó xem thêm vài phần, ánh mắt hắn sắc bén như đao nhìn chằm chằm vào nơi hai người Thiên Ứng Long cùng Hắc Huyền vừa mới biến mất.

“ Khá lắm, vậy mà vẫn còn có đồng bọn. Các ngươi cứ đợi đó, đợi ta giải quyết việc nơi đây xong lại sẽ đi tìm mấy người các ngươi tính sổ.”

Sau khi hận hận nói ra một câu, Xuân Đức lúc này lại bắt đầu quay lại công việc thu phục “ Trùng Vương” cùng đàn của nó. Lúc trước đang làm đến bước cuối cùng lại bị phá hư bây giờ hắn phải làm lại từ đầu, đó cũng là vì sao hắn lại tức giận như thế.

---o0o---

Lúc này đây, tại một nơi nào đó bên trong tòa mộ điện. Hắc Huyền cùng Thiên Ứng Long đang không ngừng nôn ra máu tươi, bên trong còn lẫn không ít nội tạng. Lúc này đây ở bên cạnh hai người bọn họ còn có thêm một đôi nam nữ khác.

Hai người này nhìn từ bên ngoài thì còn rất trẻ, nam tử tuấn lãng phi phàm, mặt như quan ngọc, thân cao 2m, cả người phát ra khí tức trầm ổn.

Nữ tử ở bên cạnh hắn yêu mị như hồ ly tình, ánh mắt như làn thu thủy, da trắng như tuyết, tóc dài ngang lưng, mỗi lần nàng khẽ mỉm cười đều khiến cho nam nhân điên đảo.

Một nam một nữ này chính là hai người cứu đi Thiên Ứng Long cùng Hắc Huyền thoát một kiếp.

Sau khi đã phun ra hết máu tụ ở bên trong thân thể, phục dụng một loạt tiên đan thì hai người Hắc Huyền cùng Thiên Ứng Long cũng đã khá hơn không ít.

Lúc này bọn họ đồng thời nhìn về phía nam tử cùng nữ tử kia cảm tạ, nói:

“ Cảm ơn Lăng Phàm đạo hữu cùng Tố Y tiên tử, nếu không phải hôm nay có hai vị đạo hữu ra tay tương trợ thì trúng ta liền phải bỏ mạng nơi đây rồi, ân tình này suốt đời không quên.”

Nam tử tên Lăng Phàm nhìn hai người khẽ gật đầu sau đó hỏi :

“ Hai vị đạo hữu làm sao lại kết thù cùng với người kia, ta cảm giác người kia đối với hai vị đã nổi lên tâm tư hẳn phải giết, không giết chết hai vị thì hắn sẽ không dừng lại.”

Nghe được Lăng Phàm đề cập tới điểm này thì Hắc Huyền cùng Thiên Ứng Long cũng không có giấu diếm gì cả, lúc này Thiên Ứng Long nói:

“ Là do chúng ta động tham niệm, đạo hữu lúc trước hẳn cũng đã nhìn thấy bảo vật trên người tên kia.”

Thiên Ứng Long lời ít mà ý nhiều nhưng chỉ cần nói vậy thôi, hai người Lăng Phàm cùng Tố Y nghe thế thì liền hiểu nguyên do, hóa ra hai người này đều là đánh chủ ý lên bảo vật của người ta.

Điều này ở trong tu tiên giới cũng là việc bình thường mà thôi, giết người đoạt bảo việc như vậy ngày nào chẳng diễn ra, vì thế Lăng Phàm cùng Tố Y chỉ là khẽ gật đầu mà không nói cái gì nữa.

Nhưng vào lúc này Hắc Huyền lại nói:

“ Bảo vật trên người tiểu tử kia hai vị cũng đã nhìn thấy, có thể nói là cực kỳ kinh người, nếu chiếm được những bảo vật kia chúng ta thực lực cũng không ở phải như hiện tại, không biết hai vị có hứng thú tham gia kế hoạch của hai người bọn ta không?”

Nữ tử tên Tố Y nghe hắn nói vậy thì cau mày lại, nàng lúc này nhìn Hắc Huyền, nàng có chút nhìn không ra đường đường đại danh đỉnh đỉnh Hắc Diệm Thiên Vương vậy mà lại có một mặt như vậy.

“ Việc này xin thứ cho tiểu nữ không phụng bồi rồi, ta cùng phu quân của mình vẫn là nên đi tìm cơ duyên của chính mình trong này. Nếu ngày sau hữu duyên còn sẽ gặp lại.”

Nói xong thì nàng liền liếc nhìn qua Lăng Phàm một cái, Lăng Phàm nghe vậy thì gật đầu, tiếp đó hắn nhìn qua hai người Thiên Ứng Long cùng Hắc Huyền nói:

“ Ngày sau gặp lại.”

Tiếp đó hai người liền không nói thêm lời nào nữa mà đồng thời quay người rời đi.

Nhìn thân ảnh hai người từ từ biến mất nơi cuối thông đạo, sắc mặt Hắc Huyền trở nên khó coi nói:

“ Hừ, các ngươi muốn ăn một mình sao, được lắm, Lăng Thanh Phàm, Bạch Tố Y hai người các người nhớ kỹ ta.”

Ở bên cạnh đó Thiên Ứng Long nghe vậy thì chỉ lắc đầu mà không nói gì, hắn biết tâm trạng của Hắc Huyền lúc này.

……

Còn chưa đi quá xa, Tố Y giống như nghe được lời nói Hắc Huyền, sắc mặt nàng khó coi vạn phần. Nàng trùng điệp hừ lạnh một tiếng nói:

“ Tên kia cũng thật là một kẻ tiểu nhân, uổng cho thanh danh một đời Hắc Diệm Thiên Vương, lời như vậy mà hắn cũng có thể nói ra được, hắn không nghĩ xem là ai vừa cứu hắn, nếu biết vậy liền để người kia một đao giết chết hắn.”

Lăng Phàm đi ở bên cạnh nàng, nghe được Tố Y tức giận như vậy thì an ủi nói:

“ Không cần tức giận với hạng người như hắn làm gì, chúng ta xem như mù mắt mới cứu hắn.”

Tố Y lúc này khẽ nói :

“ Hay muội dẫn người kia đến nơi đây, người kia mà tới nơi này thì tên kia chết chắc rồi.”

Lăng Phàm nghe thế thì không khỏi nhìn qua Tố Y một cái, hắn khẽ lắc đầu nói:

“ Không cần thiết phải làm như vậy, việc của bọn họ sau này không có liên quan gì đến chúng ta.”

Tố Y nghe hắn nói thế thì bất đắc dĩ gật đầu, sau đó không nhắc tới chuyện dẫn Xuân Đức đi tới nơi này nữa. Tiếp đó hai người cứ như vậy mà đi, đi tìm cơ duyên của bọn họ.

……

Ở chủ điện nơi.

Xuân Đức lúc này đã một lần nữa khống chế lại bầy trùng đồng thời nô dịch được trùng vương.

Có điều làm xong những thứ này hắn cũng mệt không ra hình người, linh hồn lực của hắn lúc này chỉ còn một phần ba, không những thế, máu huyết bên trong cơ thể, long nguyên cũng bị hao tổn không ít do lúc trước vận dụng Hấp Huyết Đại Lưng cùng Dây Chuyền Sinh Mệnh.

Cầm trong tay con “ Trùng Vương” Xuân Đức nhìn nó khẽ nói:

“ Cho đàn con của ngươi đi thăm dò nơi đây đi nào, nhớ khí tức của những kẻ này, nếu gặp liền báo cho ta biết.”

Xuân Đức lúc này đưa tay chộp vào hư không, tay hắn khẽ nắm lại, rút ra bốn sọ khí, đưa tới cho “Trung Vương”, “Trùng Vương” sau khi hít vào mấy sợi khí thì lập tức trở nên hưng phấn. Nó kêu lên một tiếng..

“ Rít rít…”

Tiếp đó ngàn vạn côn trùng bay đi khắp nơi.

Xuân Đức nhìn một màn như vậy thì khẽ cười, tiếp đo hắn tạm thời đi vào bên trong không gian vong linh dưỡng thương thế, về phần tìm hiểu nơi này cùng tìm kiếm địch nhân sẽ do Bóng Ảnh làm.