Chương 1405: ꧁༺ Trời Đánh Không Chết ༻꧂

Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻

---o0o---

Thời gian thấm thoát đi qua, mới đó mà đã cả tháng trời đi qua kể từ khi Xuân Đức bị sét đánh.

Mọi người thường hay có câu “ Người tốt sống không lâu, tai họa di ngàn năm”, câu nói này không sai chút nào, Xuân Đức mặc dù không việc ác nào không làm, hắn làm nhiều việc ác đến mức thiên đạo cũng đã chướng mắt hắn bổ cho hắn mấy đạo “ Diệt Thế Xích Phủ Thần Lôi” muốn đem hắn xóa bỏ, có điều hắn vẫn sống nhăn, đã vậy lúc tỉnh lại hắn so với khi trước còn cường.

Sau nhiều ngày nằm trên mặt đất, được Hắc Ám Ma Thụ dẫn sinh mệnh chi lực vào bên trong thân thể, Xuân Đức cuối cùng cũng hồi phục trở lại, một phần Diệt Thế Xích Phủ Thần Lôi bên trong cơ thể cũng bị bổn nguyên của hắn luyện hóa sạch sẽ.

Rốt cuộc, một ngày này hắn cũng tỉnh lại, đôi mắt đang nhắm nghiền của hắn bấy lâu nay từ từ mở ra, có lẽ do lâu ngày không nhìn thấy ánh sáng nên lúc hắn vừa mở mắt ra thì cảm thấy chói mắt vô cùng. Mãi sau một lúc lâu thì hắn mới thích ứng được.

Hắn vừa tỉnh dậy thì đã nghe được âm thanh quen thuộc của Lão Hắc :

“ Tỉnh lại rồi, khả năng hồi phục của mi cũng thật kinh người, chỉ có hơn một tháng thời gian liền đã hồi phục toàn bộ, nếu là ta không có dăm ba chục năm là không thể hồi phục.”

Xuân Đức từ từ ngồi dậy, hắn lúc này vẫn cảm thấy cả người tê dại, sau khi vẫy vẫy cánh đồng thời ,co duỗi chân tay một chút thì mới cảm thấy khá hơn, tiếp đó hắn lại quay trở về bộ dạng của một nhân loại.

“ Ngày trước ta không những có thể đánh tan thiên kiếp, còn có thể nuốt nó nữa, vậy mà tới vạn kiếp chỉ có vẻn vẹn 6 đạo liền khiến ta tí chết. Tí nữa thật đúng là vạn kiếp bất phục rồi.”

Lão Hắc cười nói :

“ Thiên kiếp chỉ là kiểm nghiệm bình thường đối với mỗi sinh linh mà thôi, còn vạn kiếp chính là muốn chủ tâm gạt bỏ ngươi, cái trước làm sao có thể so sánh với cái phía sau được. Mà vạn kiếp chỉ là bình thường, đợi mi chứng kiến hạo kiếp thì sẽ biết thiên kiếp chẳng qua giống điện giật nhẹ một cái.”

Nhẹ gật đầu, Xuân Đức nhìn quanh không thấy ai cả thì kinh ngạc hỏi :

“ Ấy, lão Hắc mọi người đi đâu hết rồi? Sao không thấy một ai vậy? Mà tình hình bên ngoài ra sao rồi?”

Hắc Ám Ma Thụ nghe hắn hỏi vậy thì không nhanh không chậm đáp :

“ Đi làm việc của bản thân hết rồi, lão Huyễn vì lo cho mi bị diệt thế thần lôi đánh chết nên đang ở trên tầng ba, thông qua bạch cốt tế đàn luyện chế cho ngươi một kiện bí bảo phòng ngự diệt thế thần lôi. Lão ấy nói lúc nào mi tỉnh thì lên giúp lão, cũng đừng vội đi ra bên ngoài, kẻo bị đánh chết thật đấy.”

Xuân Đức có phần khó hiểu hỏi :

“ Không phải hai lão đều nói loại diệt thế thần lôi này chỉ đánh một lần thôi sao? Muốn đánh lần thứ hai cũng cần rất nhiều thời gian.”

Hắc Ám Ma Thụ cười gian nói :

“ Đó là trước kia, do bọn ta không nghiên cứu kỹ nên phán đoán có chút sai lầm, nói như thế nào cho mi dễ hiểu nhỉ, thế này nhé, ví dụ như mi lúc trước là diệt vài chục tỷ Hải Thú cùng Hải Tộc sau đó lại diệt cả tòa thành trì này, tội nghiệt đã đến một định mức nhất định, thiên đạo sẽ trừ khử mi. Nói như vậy hiểu không?”

Xuân Đức cũng không có ngốc, với điều mà lão Hắc nói cũng không cao thâm gì, hắn liền gật đầu nói :

“ Hiểu.”

Hắc Ám Ma Thụ nói tiếp:

“ Hiểu thì tốt rồi như vậy để ta nói tiếp, lúc trước người tạo nghiệt đến mức độ như vậy liền bị sét đánh, bây giờ người tạo tội nghiệt còn nhiều hơn đã tới một tầm cao mới, nếu bây giờ mi ra bên ngoài bị thiên đạo cảm ứng thì liền giáng xuống cho mi vài chục đạo diệt thế thần lôi nữa.”

Xuân Đức nghe được cái gì đó trong lời của lão Hắc, hắn tự dưng giật mình, một cảm giác xấu đang lên trong lòng, hắn hỏi dò :

“ Không phải cả Phong Thần Vực đều biến thành tang thi rồi chứ?”

Lão Hắc cười khà khà nói :

“ Không đến nổi như thế, đám kia phản ứng cực nhanh, vì thế chỉ có 9 châu bên trong Phong Thần Vực này là bị khống chế trong tay chúng ta, tình huống thế nào đợi lúc ra ngoài mi đi hỏi Tiểu Y ấy, con bé là lãnh đạo chiến tranh lần này, bây giờ đang ở bên ngoài tiêu diệt hết đám ngoan cố chống lại.”

Nghe được cái tin tức này thì Xuân Đức cũng là cả kinh, vậy mà có đến chín “ Châu” bị biến thành tang thi rồi. Nghĩ đến điều gì sắc mặt hắn trở nên khó coi :

“ Ta mà đi ra bên ngoài sẽ ….”

Vốn đang định nói cái gì nhưng Xuân Đức đột nhiên không nói nữa, hắn thở dài một tiếng.

“ Thôi ta đi lên giúp lão Huyễn.”

Nói xong thì Xuân Đức liền biến mất khỏi không gian tầng 2, xuất hiện ở bên trên không gian tầng 3.

Trước lúc hắn sắp biến mất còn nghe được Hắc Ám Ma Thụ nói :

“ Sắp có bảo vật mới nên vui, nên vui, ha ha.”

…….

Không gian vong linh tầng 3 - Bạch cốt tế đàn.

Bạch Cốt Tế Đàn sau khi bị Vũ Y hủy đi ở trận chiến 26 năm trước thì lại được Vô Địch chiếu theo thượng cổ phương pháp một lần nữa xây dựng trở lại, so với trước kia càng là to lớn, đồ sộ ,hoành tráng hơn vô số lần.

Xuân Đức vừa tới thì liền đã nhìn thấy Vô Địch thần tình mệt mỏi đang ngồi ở bên dưới tế đàn, bộ dạng trầm tư suy nghĩ. Không biết là đang nghĩ cái gì.

“ Làm gì mà trầm tư ghê thế, có vấn đề gì khó khăn sao?”--- Xuân Đức tiến lại gần hướng phía Vô Địch cười hỏi.

Vô Địch nghe được âm thanh quen thuộc thì ngẩng đầu lên, thấy Xuân Đức thì hắn nở nụ cười nói :

“ Cũng không có gì, chẳng qua là thiếu người phụ trợ cùng với ta luyện khí mà thôi, mi tỉnh lại rồi thì tốt, ta cũng không cần lo lắng đi đâu tìm người nữa rồi. Mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ cả, chúng ta chỉ có một lần cơ hội duy nhất, không thể thất bại, nếu thất bại thì tài nguyên của cả mấy đại châu xem như đều mất”

Nghe Vô Địch nói thế thì Xuân Đức rất kinh ngạc, phải biết tài năng luyện khí của Vô Địch cực cao rồi, vậy mà có thứ hắn không thể luyện chế một mình được. Nghe đến về sau thì Xuân Đức càng thêm kinh ngạc, Vô Địch giúp hắn luyện chế thứ kia vậy mà tập hợp tài nguyên cần nhiều như vậy.

Nhẹ gật đầu Xuân Đức cười nói :

“ Đã biết, thành bại có số lão cũng không cần áp lực làm gì, cùng lắm ta trốn ở trong này một thời gian rồi lại nghĩ cách, lo gì. Ha ha.”

Vô Địch lúc này cũng là cười cười đứng dậy, hắn nói :

“ Ừm, một khi thất bại thì lại chờ vài ngàn năm thôi, cũng không dài, hắc hắc. Được rồi, chúng ta bắt đầu đi, đến cả Hỗn Độn Ma bảo hai chúng ta còn chế ra được huống gì.”

Hai người vỗ vai nhau, cười cười nói nói mấy câu sau đó đồng thời bay lên bên trên tế đàn.