Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻
---o0o---
Ngay khi Thanh Thanh đang định bắt lấy một người khác sưu hồn thì cả năm người còn lại đều đồng thời quỳ xuống dập đầu :
“ Đại nhân, đại nhân, chậm đã, đại nhân muốn biết cái gì cứ việc hỏi, đám vãn bối bọn ta nhất định sẽ không giấu diếm nữa phần.”
“ Đúng vậy, đại nhân người hỏi đi, nếu biết được bọn ta sẽ không giấu diếm.”
Nghe đám người này là cầu xin như vậy nhưng Thanh Thanh cũng không có dừng tay mà vẫn nắm lấy một tên để sưu hồn, không có lệnh của Vũ Y thì nàng sẽ không dừng, chỉ có lệnh của Vũ Y mới có thể khiến nàng nghe theo.
Đúng lúc nàng bắt lấy tên thiếu niên có tu vị bát trọng Tinh Vương Tiên Cảnh thì Vũ Y mới nhàn nhạt lên tiếng :
“ Tiểu Thanh chậm đã.”
Thanh Thanh nghe vậy thì lập tức dừng việc mình đang làm lại, có điều tay phải nàng vẫn nắm đầu của thiếu niên kia. Thiếu niên kia ở trong tay nàng không khác gì con gà con bị sợ hãi, đến cả vùng vẫy cũng không dám.
Vũ Y tiếp tục nói :
“ Ai trong số các ngươi có thể điều khiển chiến hạm này?”
Nghe nàng nói vậy thì mấy người khác nhất thời đều nhìn về phía thiếu nữ, thiếu nữ kia lúc này run run tiến lên mấy bước nói :
“ Là .. là ta. Có… Có việc gì sao?”
Nhẹ lắc đầu, Vũ Y nói :
“ Tốt lắm, không có việc gì. Trước tiên mọi người lên trên chiến hạm này đi đã, có việc gì rồi sau hãy nói.”
Ánh mắt nàng nhìn qua Điệp Vũ một cái, Điệp Vũ lập tức hiểu ý gật đầu :
“ Tiểu thư ta hiểu rõ.”
Nói xong thì nàng liền tiến lên bắt lấy một cánh tay của thiếu nữ kia, sau đó nhảy lên trên chiến hạm. Tiếp sau đó những người khác cũng đồng thời tiến lên trên chiến hạm.
Sau khi tất cả mọi người đều đã lên trên chiến hạm thì Điệp Vũ nhìn thiếu nữ hỏi :
“ Ngươi tên gì?”
Thiếu nữ lúc vẫn còn rất sợ hãi, nàng run run nói :
“ Thu… Thu Thủy.”
Điệp Vũ gật đầu, thái độ ôn hòa nói :
“ Thu Thủy sao, tên rất đẹp, ta tên Điệp Vũ ,muội có thể gọi ta là Vũ tỷ. Chỉ cần Thu Thủy tiểu muội chịu nghe lời thì xong việc nơi đây mấy người bọn tỷ cũng không làm khó bọn muội làm gì, bây giờ thì theo chỉ dẫn của tỷ mà di chuyển.”
Thu Thủy thấy thái độ đối phương ôn hòa như vậy thì không khỏi kinh ngạc đến ngây ra, nàng nghĩ bốn người này đi cùng nhau hẳn đều là người cùng hung cực ác kia, không ngờ trong số đó vẫn còn người tốt.
Sau giây lát thất thần nàng cũng hồi phục lại, cảm giác sợ hãi lúc trước cũng nhanh chóng bị đè xuống, nàng lúc này như con mèo nhỏ nhu thuận gật đầu nói :
“ Vâng.”
Tiếp đó nàng nhắm mắt lại, bắt đầu điều khiển chiến hạm đi theo hướng mà Điệp Vũ chỉ.
Nhưng sau khi chuyển được một thời gian ngắn thì Điệp Vũ hơi nhíu mi hỏi :
“ Thu Thủy muội muội, tốc độ của thứ đồ chơi này cực hạn chỉ có vậy thôi sao?”
Thu Thủy đang điều khiển chiến hạm, nghe được Điệp Vũ hỏi vậy thì có chút khó xử nói :
“ Bởi vì lúc trước ngăn cản hai đao của vị tiền bối kia nên tiên thạch đã không nhiều, với điều khiển thứ này cần tiêu hao rất nhiều tinh thần lực nên muội lúc này chỉ có thể duy trì trạng thái hiện tại. Thực sự xin lỗi muội đã cố gắng hết sức rồi.”
Nhìn biểu tình của Thu Thủy lại nghe được lời nàng nói, trong mắt Điệp Vũ hiện ra tia sáng khác thường. Nàng khẽ gật đầu ôn hòa cười nói :
“ Muội không nói sớm, chỗ ta cũng còn một ít tiên thạch cùng tiên dịch giúp khôi phục hồn lực.”
Nói xong thì nàng liền đưa một chiếc nhẫn không gian cho Thu Thủy, Thu Thủy tiếp nhận nhẫn không gian nhìn qua phát hiện bên trong nào chỉ có một ít tiên thạch như lời Điệp Vũ nói mà là từng núi, từng núi, tiên đan, linh dịch các thứ chất thành từng hòm lớn.
Điệp Vũ nhìn biểu tình của nàng thì hỏi :
“ Có đủ không? Nếu không đủ chỗ tỷ vẫn còn một tí.”
Thu Thủy lúc này mới hồi phục tinh thần, nàng lắc lắc đầu nói :
“ Đủ rồi, đủ rồi, không cần thêm nữa.”
Nói xong nàng nhanh chóng lấy tiên thạch ở bên trong nhẫn không gian bổ sung cho chiến hạm, đồng thời nuốt vào một ít tiên đan, tiên dịch để khôi phục hồn lực.
Có được tiên đan cùng tiên dịch tẩm bổ, hồn lực hao tổn cũng cấp tốc hồi phục.
Tiên thạch đầy đủ, hồn lực người điều khiển chiến hạm no đủ, tốc độ của chiến hạm dần dần tăng cao, chỉ sau một lúc tốc độ trực tiếp tăng cao gấp ba.
Thấy tốc độ này thì Điệp Vũ cũng rất thỏa mãn, so với các nàng tự mình di chuyển còn nhanh hơn không ít, mấy ngày này liên tục di chuyển khiến cho tiên lực của mấy người các nàng cũng tiêu hao không ít, lúc này cuối cùng cũng có thời gian bổ sung lại.
Vừa ở một bên uống linh dịch khôi phục tiên lực, Điệp Vũ thuận miệng hỏi :
“ Lấy tính cách của muội thì không thể nào làm ra việc dùng chiến hạm đâm người được, lúc trước rốt cuộc là ai bảo muội làm như vậy?”
Thu Thủy nghe hỏi vậy thì trên mặt xuất hiện vẻ do dự nhưng biết bản thân dù không nói thì đối phương cũng có thể tra ra vì vậy nàng vẫn là nói :
“ Là do Bạch Vũ đại ca bảo ta.”
Suy nghĩ một chút, Điệp Vũ liền đoán ra được Bạch Vũ đại ca trong miệng thu thủy là ai, chắc hẳn là cái tên sợ chết vị Tiểu Thanh lúc trước dọa cho đái ra quần.
Diệp Vũ lại hỏi :
“ Mấy người bọn muội lúc này là đang đi đâu, trên đảo kia lại là có việc gì xảy ra.”
Thu Thủy nghe nàng hỏi thì cũng không có giấu diếm mà bắt đầu kể từng việc cho Điệp Vũ nghe.
Nghe Thu Thủy kể thì Điệp Vũ cũng dần hiểu ra sự việc . Thực ra sáu người này cũng không phải là cùng một thế lực mà tới, chỉ là số phận đưa đẩy để rồi lên trên một chiến hạm mà thôi.
Thu Thủy còn có thiếu niên tên Bạch Vũ cùng một trung niên tên Tân Thần đều đến từ Ngân Tinh Sa bộ tộc, về phần ba người khác phân biệt là Liêu Dương , Liêu Thần, Liêu Nhạc đều là nhân tộc.
Còn ở trên đảo xảy ra chiến đấu nguyên do rất phức tạp, Thu Thủy cũng không biết rõ, chỉ biết có một người tên Lam Ma thân là hải vương long tộc hậu duệ muốn ăn sống mọi người để khôi phục lại thương thế.
Về phần tên Lam Ma kia lúc trước bị mấy người bọn họ sử dụng chiến hạm đánh trọng thương phải bỏ chạy, bây giờ cũng không biết nơi nào.
Sau khi đánh chạy Lam Ma thì sáu người cũng không an tâm tách ra mà cùng nhau đi chung một chiến hạm đề phòng tên kia quay lại đánh lén bất ngờ. Hơn nữa sáu người đều muốn tới một cái di chỉ của Thủ Long Vương Tộc thăm dò nên cũng tiện đường mà đi, ai ngờ vừa ra ngoài thì liền đụng phải mấy người Vũ Y.
Nghe đến di chỉ gì đó thì trong mắt của Điệp Vũ liền sáng lên, nàng lúc này cười nói :
“ Nếu như mấy người bọn tỷ cùng đi tới cái di chỉ gì đó muội sẽ không phiền chứ.”
Thu Thủy vui vẻ nói :
“ Vũ tỷ cũng muốn đi tới nơi kia sao, thật tốt quá, nơi kia vốn cũng không phải là nơi bí mật gì, rất nhiều người đều biết, có điều nơi đó rất nguy hiểm nên không ai dám vào. Có Vũ tỷ cùng mọi người giúp đỡ thì sẽ an toàn hơn rất nhiều.”
Điệp Vũ nghe xong thì trong lòng nao nao, nàng cảm thấy cô gái nhỏ trước mắt này có chút quá đơn thuần rồi, cũng không biết nàng làm sao vẫn sống được tới giờ, có lẽ người ngốc liền có người ngốc phúc.
Nhìn Thu Thủy nàng chỉ khẽ cười rồi không nói gì thêm.