Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻
---o0o---
Đám người Diệp Gia sau khi vào đây một lúc lâu vẫn không có tỉnh hồn lại, bọn họ thành trì nơi đây mà cảm thấy trong đầu một trận trống rỗng, bọn họ cảm giác bản thân lạc vào ảo cảnh rồi, bằng không vì sao lại xuất hiện tình cảnh như trước mắt.
Một thành trì hoàn toàn làm bằng tiên thạch thượng phẩm, đất cả đá lót đường cũng là như vậy, tùy tiện gặp một người đi trên đường đều là tu sĩ Tinh Vương Tiên Cảnh, bọn họ cả đời còn chưa từng gặp nhiều như vậy Tinh Vương Tiên Cảnh cường giả.
Không nói đến tu sĩ, chỉ nói đến đám hung thú đang nằm ì ở khắp nơi trong thành cũng đủ khiến bọn họ ngây ngốc, nơi này có ít cũng gần ngàn con hung thú vương cấp à.
Đúng lúc này một âm thanh có phần ôn hòa từ phía một bên đường truyền ra.
“ Như Huyễn, Như Mộng hai vị cô nương xin dừng bước, tại hạ có chuyện này muốn nhờ.”
m thanh vừa vang lên thì có một thanh niên, bên cạnh còn có 3-4 người nam tử, tướng mạo những người này cũng bình thường nhưng khí tức lại không tầm thường, đều có tu vi Tinh Vương Tiên Cảnh viên mãn cả.
Như Mộng, Như Huyễn nghe được âm thanh này cũng là dừng lại, hai nàng đồng thời nhìn qua mấy người vừa xuất hiện, vẻ mặt lạnh tanh của hai nàng lúc này thay vào mà một nụ cười có chút đơn thuần.
Như Mộng nháy nháy con mắt hỏi :
“ Lâm Dật đại ca có chuyện gì mà phải tìm tới hai người tỷ muội chúng ta. Có hay không là muốn…”
Thấy Như Mộng nói chuyện mờ ám như vậy thì Lâm Dật cười khổ nói :
“ Không phải, không phải, ta là muốn đổi một thanh thượng phẩm tiên khí nhưng hôm nay Lam quản sự không tiếp khách nên ta muốn nhờ hai hai vị cô nương dẫn tiến.”
Nói xong hắn nhìn qua đám người Diệp Gia hơi nhíu mày nói :
“ Những người này đều là người mới sao?”
Như Huyễn gật đầu nói :
“ Là người mới, hẳn là mới được Tuyết Kỳ địa nhân thu nhận, mà Lâm Dật đại ca nói Lam quản sự không tiếp khách lại là có chuyện gì?”
Lâm Dật lắc đầu nói :
“ Ta cũng không rõ ràng lắm, nghe nói là đi giúp ai đó trị thương thì phải.”
Như Mộng gật gật đầu :
“ Thôi được rồi, trước hết cứ đến gặp Lam quản sự nếu người bận thì đợi ngày khác, dù sao còn phải mang mấy người này qua thánh trì tẩy lễ cũng không vội nhất thời. Lâm Dật huynh có thể đi cùng hai người tiểu muội.”
Lâm Dật nghe vậy thì gật đầu mỉm cười. Tiếp sau đó tất cả mọi người đều hướng tới chỗ ở của Lam Nguyệt mà đi ( Lam Nguyệt là thiếu nữ không may bị Xuân Đức bắt, được hắn đào tạo thành người phụ việc, giúp hắn luyện khí, sau trận chiến 26 năm trước nàng bắt đầu được Vũ Y trọng dụng.Tên gọi hay dùng : Đầu đất.)
…..
Đi một hồi lâu rốt cục mọi người cũng đã đi tới nơi ở của Lam Nguyệt, do bên trong này mọi thứ đều là do Vũ Y trưởng khống vì thế mà nơi ở của Lam Nguyệt thân là quản sự cũng không có hộ vệ gì cả, chỉ đứng một tỳ nữ mà thôi.
Có điều khi nhìn thấy từ nữ kia thì tất cả mọi người ở đây đều cúi đầu cung kính chào :
“ Tố Nghiên tiền bối.”
Nữ tử kia đang cầm một quyển sách nhỏ đọc, nghe có người chào mình thì ngẩng đầu lên, nàng dịu dàng cười nói :
“ Mọi người tới muốn gặp Lam quản sự sao?”
Như Mộng tiến lên một bước nói :
“ Vâng tiền bối, Tuyết Kỳ đại nhân có sai hai người bọn tiểu bối mang những người này tới gặp Lam quản sự nhận binh khí, bọn họ đều là một tí người mới gia nhập.”
Tô Nghiên nhìn về phía đám người Diệp Gia khẽ gật đầu sau đó nói :
“ Trước hết mang bọn họ đi thánh trì tẩy lễ rồi lại mang tới đây sau, về phần mấy người Lâm Dật có thể ở tại đây chờ….”
Nàng còn chưa nói xong thì bỗng từ đâu nhảy ra một con thỏ mập mạp, béo ục ịch, toàn thân lông trắng tinh cả người tròn vo, nó nhảy lên vai của Tố Nghiên sau đó nhìn mọi người nói :
“ Mọi người có thể vào trong được rồi, ta hôm nay sẽ thay tiểu thư làm việc, lời nói của Tuyết Kỳ đại nhân vẫn là không nên làm trái, người nói lấy binh khí sau đó đến thánh trì thì cứ vậy mà làm. Ta cũng không muốn mọi người bị Tuyết Kỳ đại nhân lột da đâu.”
Thấy con thỏ mập này xuất hiện thì mấy người Tố Nghiên đều hơi ngạc nhiên, tiếp đó hai người Như Mộng cùng Như Huyễn đồng thời nói lời cảm ơn :
“ Cảm ơn Tiểu Ngọc.”
Tiếp sau đó mọi người lần lượt tiến vào bên trong nơi ở của Lam Nguyệt.
---o0o---
Ở ngoài giới.
Sau khi Vũ Y tìm hiểu được thông tin mình cần thì cũng thu Diệp Huyền vào bên trong Thiên Địa Nhẫn. Dù sao một tên Tinh Vương Tiên Cảnh vẫn là rất đáng giá thu nhận.
Tiếp sau đó nàng lại nhìn qua ba người bộ tộc Hắc Long hỏi :
“ Ba vị đã quyết định xong chưa?”
Ba cường giả Hắc Long bộ tộc hai mặt nhìn nhau, sau đó Long Bát nhìn Vũ Y nói :
“ Được, bọn ta đồng ý nhưng với điều kiện là bọn ta phải gặp được vị đại nhân kia, khi nào chưa gặp được vị đại nhân kia thì bọn ta sẽ không nghe ngươi sai sử.”
Vũ Y cũng rất sảng khoái gật đầu nói :
“ Được, các ngươi rất nhanh sẽ gặp được vị đại nhân kia thôi. Bây giờ trước hết các ngươi cứ vào bên trong không gian của ta đi.”
Nói xong nàng liền dùng tinh thần lực bao lấy ba người kia vào trong, ba người kia cũng không có phản kháng mà mặc nàng muốn làm gì thì làm, dưới lực lượng tinh thần dẫn dắt, ba người liền bị hút vào bên trong Thiên Địa Nhẫn.
Ba người đi rồi, Điệp Vũ lúc này mới hỏi :
“ Tiểu thư, chúng ta bây giờ nên làm gì tiếp theo, vẫn là tìm mấy thế lực kia tính sổ hay là truy sát theo tên Tây Môn Khánh kia.”
Vũ Y hơi nhíu mi một cái liền nói :
“ Mấy thế lực kia đã sinh sống ở Bắc Thần Châu này không biết bao nhiêu thời gian rồi, có muốn chạy cũng không chạy được nhưng tên Tây Môn Khánh kia thì khác, nếu hắn thoát khỏi Bắc Thần Châu, với lực lượng chúng ta hiện tại rất khó tìm được hắn, vì thế trước tiên phải giết chết đoạt lấy Huyết Sắc Minh Lâu kia, nếu thu phục được càng tốt.”
Tuyết Kỳ ở bên cạnh cũng gật đầu nói :
“ Tiểu thư nói phải lắm, nếu đạt được thứ kia lại luyện hóa thành công thì có thể nói ở Phong Thần Vực này không ai là đối thủ của chúng ta nữa. Lúc đó giết đám chết tiệt kia còn không phải đơn giản.”
Thanh Thanh gật đầu nói :
“ Lý thuyết là vậy nhưng trước hết phải đoạt tới tay vật kia trước đã.”
Thanh Thanh nhìn qua Vũ Y nói :
“ Tiểu thư, trước hết chúng ta quay lại Hồng Nguyệt thành nơi kia, lấy khả truy tung của Điệp Vũ tỷ thì tên kia có chạy lên trời cũng khó thoát.”
Vũ Y nghe vậy thì khẽ gật đầu nói :
“ Đi.”
Tiếp đó ba người trực tiếp biến mất tại chỗ không thấy bóng dáng đâu.