Chương 1316: ꧁༺ Hồng Nguyệt Thành(1)༻꧂

Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻

---o0o---

Tiêu Dật Phàm lúc này cũng quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy là ai thì cũng hơi kinh ngạc, không ngờ người đến lại là Tây Môn Thanh Vân một trong bát tinh giống hắn.

Có lẽ sau khi đánh xong một trận thì Tiêu Dật Phàm cũng đã hạ hỏa, hắn lúc này cũng mỉm cười hướng về phía Tây Môn Thanh Vân cười nói :

“ Tây Môn huynh lâu ngày không gặp. Lần này tới Hồng Nguyệt thành lại phải nhờ Tây Môn huynh chiếu cố rồi.”

Ngươi xung quanh nghe vậy mới biết người đến là ai, hóa ra là đại công tử của Tây Môn gia tộc, Tây Môn Thanh Vân. Mà Tây Môn gia tộc chính là gia tộc lớn nhất nắm trong tay quyền điều hành Hồng Nguyệt thành. Không quá lời nếu như nói Hồng Nguyệt thành là của Tây Môn gia tộc.

Tây Môn Thanh Vân mỉm cười, khách khí nói :

“ Tiêu huynh khách khí rồi, đó là điều ta nên làm mà.”

Lúc này ánh mắt hắn mới đảo qua Mị Lam cùng Huyết Vận, sau khi nhìn thấy Mị Lam thì trong ánh mắt hắn hiện lên sự ái mộ không hề che giấu. Hắn mỉm cười hướng phía Mị Lam chào hỏi:

“ Lam muội hồi lâu không thấy, càng ngày càng trở nên xinh đẹp rồi.”

Mị Lam nghe vậy thì sắc mặt có chút phơn phớt hồng, nàng không nói gì mà khẽ gật đầu, bộ dạng tiểu nữ nhi ngượng ngùng. Huyết Vận ở một bên thấy thế thì kinh ngạc không thôi, hắn không ngờ bà chằn này cũng có lúc ngượng ngùng cơ đấy.

Sau khi chào hỏi xong với Mị Lam thì Tây Môn Thanh Vây mới hướng Huyết Vận chào hỏi :

“ Vị bằng hữu này rất là mặt à, không biết là cao đồ của vị nào trong Hoan Nguyệt Tông?”

Huyết Vận đang lúc kinh ngạc nghe vậy thì mới lấy lại tinh thần, hắn lúc này cười nói :

“ Không có, ta không phải người của Hoan Nguyệt Tông, chẳng qua là tạm thời gia nhập thôi, Tiêu huynh hứa cho ta rất nhiều tiên thạch chỉ muốn ta giúp hắn một việc.”

Tây Môn Thanh Vân nghe xong thì có phần kinh ngạc hỏi :

“ Tiêu huynh nhờ đạo hữu giúp chuyện gì?”

Huyết Vận làm bộ thành thành thật thật nói :

“Tiêu huynh muốn nhờ ta đánh què giò một tên, tên kia hình như là Tây Môn gì gì đó, nghe nói tên kia cả gan dám tranh đoạt người trong mộng của Tiêu huynh, vì ngại mặt mũi nên Tiêu huynh muốn ta xử lý tên kia giúp hắn.”

Lời này vừa ra, sắc mặt của ba người Tiêu Dật Phàm, Tây Môn Thanh Vân cùng Mị Lam đều trở nên quái dị.

Tiêu Dật Phàm lúc này ho khan nói :

“ Khục khục. Vân huynh, nói đùa như vậy không tốt đâu.”

Tây Môn Thanh Vân nhìn Huyết Vận mỉm cười nói :

“ Đạo hữu nói việc này là thật sao?”

Huyết Vận chắc như đinh đóng cột nói :

“ Thật, làm sao giả được.”

Tây Môn Thanh Văn nghe vậy thì sắc mặt trở nên nghiêm túc, hắn hỏi lại lần nữa:

“ Thật sao?”

Cười khà khà, Huyết Vận thâm ý nhìn qua Tiêu Dật Phàm cùng Mị Lam nháy con mắt một cái, sau đó chậm rãi nói :

“ Đương nhiên là…”

Người ở xung quanh nghe hắn nói chuyện thì đều vểnh tai lên lắng nghe, Tây Môn Thanh Vân, Mị Lam, Tiêu Dật Phàm lúc này cũng khẩn trương nghe.

Thấy mọi người như vậy thì Huyết Vận đột nhiên cười hắc hắc nói :

“ Hắc hắc. Đương nhiên là…”

Nói đến đây hắn lại ngừng. Tây Môn Thanh Vân có chút không kịp đợi gấp giọng hỏi :

“ Là sao?”

Huyết Vận thấy đùa cũng đủ hắn nhún nhún vài nói :

“ Đương nhiên không phải sự thật rồi. Ta đùa đấy, các ngươi làm gì mà hồi hộp như vậy, ta đùa thôi.”

Mọi người nghe xong đáp án này thì tí nữa té ngửa, cả đám đều hung hăng trừng mắt nhìn Huyết Vận một cái. Về phần ba người Mị Lam, Tiêu Dật Phàm cùng Tây Môn Thanh Vân thì trên trán xuất hiện mấy vệt đen.

Tiêu Dật Phàm lúc này vừa lau mồ hôi trên trán vừa nói :

“ Vận huynh, ta thấy vẫn là ngươi nên giống lúc bình thường lạnh lùng ít nói thì hơn, ta cảm thấy Vận huynh nếu cứ tiếp tục nói chuyện như thế này rất có thể xảy ra án mạng đấy.”

Tây Môn Thanh Vân lúc này cũng biết bản thân bị đối phương trêu đùa, có điều hắn cũng không có tức giận, ngược lại thấy Huyết Vận khá là thú vị, hắn cười lên ha hả nói :

“ Đạo hữu thật hài hước, đã rất lâu rồi ta chưa gặp người nào thú vị như đạo hữu, không biết đạo hữu tên họ là gì? Lại có quan hệ như thế nào với Tiêu huynh cùng với Lam muội.”

Huyết Vận mỉm cười nói :

“ Ta họ Trương, tên Vận, mọi người thường gọi ta là Huyết Vận có thì gọi là Huyết Vân, còn về quan hệ với hai người này thì ta là chủ nợ của hai người bọn họ, cũng chỉ là nợ vài mỏ tiên mạch mà thôi, ấy vậy mà hai tên này mãi không chịu trả, ta phải đi theo bọn họ để canh trừng, tránh bọn họ bỏ chạy.”

Khóe miệng Tiêu Dật Phàm cùng Mị Lam liên tục co giật, bọn họ sâu sắc cảm thấy không biết nói gì cho phải, cái tên cục đá này bình thường thì lạnh như băng, lúc giết người thì như ngóe, không ngờ lúc nổi hứng nói chuyện thì như thần côn.

Về phần Tây Môn Thanh Vân sau khi nghe xong đoạn giới thiệu của Huyết Vận thì sửng sốt một chút, sau đó lại cười lên ha hả nói :

“ Thú vị, thú vị. Ha ha. Vận huynh người bằng hữu này ta nhất định phải kết giao rồi. Ha ha. Thôi mấy người chúng ta tới phủ đệ của ta nói chuyện, đứng giữa đường giữa phố thế này có chút không tiện.”

Những người khác nghe hắn nói vậy thì không có ý kiến, tiếp sau đó bốn người đồng thời rời đi. Đám người xung quanh thấy bốn người muốn rời đi thì né ra một con đường.

Sau khi bốn người đã đi xa thì lúc này mọi người mới bắt đầu bàn tán:

“ Các ngươi có nhận ra ba người kia là ai không? Tây Môn công tử xưng người kia là Tiêu huynh không lẽ là một trong bát tinh.”

Đồng bạn ở bên cạnh nói :

“ Nếu là một trong bát tinh, lại còn họ Tiêu thì nhất định là Tiêu Dật Phàm, đệ tử chân truyền của Ngô đại sư ở Hoan Nguyệt Tông rồi. Về phần nữ tử bên cạnh hẳn là Mị Lam đệ tử đích truyện của phó tông chủ Hoan Nguyệt Tông Như Hoa. Người còn lại thì ta không biết.”

Một người khác khẽ gật đầu nói :

“ Suy luận này đích thị không sai, về phần người còn lại ta đoán cũng là đệ tử của một lão quái lánh đời nào đó đi ra, bằng không vì sao lại đi chung với hai người của Hoan Nguyệt Tông.”

Những dạng nghị luận kiểu này liên tục vang lên bên trong đám người, mãi sau một lúc lâu mới giảm đi nhưng đôi khi vẫn có người mang chuyện này ra đàm luận.