Chương 125: ꧁༺༒ Chương 122 ༒༻꧂ Các Thế Lực Trong Viễn Cổ Chiến Trường

Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻

Sau khi ngủ như chết cả ngày Xuân Đức mơ mơ màng màng tỉnh lại, lúc hắn tỉnh lại, vừa mở mắt ra thì đã thấy Thanh Trúc đang viết cái gì đó, tới gần Thanh Trúc hắn ngồi xuống nói " Viết cái gì á ? "

" Ghi lại hành trình mà ta từng đi trải qua, sau này làm kỉ niệm, khi trở lại tông môn đưa cho muội muội ta, nàng chắc chắn sẽ rất thích "


" Oh , còn có tông môn, chắc Lăng gia các ngươi trong tông môn rất có quyền uy chứ ? mà tông môn ngươi tên là gì ?"


Thanh Trúc vừa viết vừa nói " ừm, Tông môn ta tên Diệp Linh Tông, Gia tộc ta trong tông môn cũng rất có uy vọng, chỉ sau Thái Thượng trưởng Lão Diệp Linh mà thôi "


" Vậy tông môn nhóc ở đâu ? có gần không ? gần thì cho ta đến tham quan chút ?"


Thanh Trúc ngừng viết lập tức cảnh giác đạo " không phải ngươi có ý đồ gì xấu xa với tông môn của ta chứ, nói cho ngươi biết cao thủ trong tông môn ta nhiều như mây, hừ hừ, nếu có gan dám loạn mà bị bắt thì lúc đó đừng gọi ta à, Tông môn ta ngay tại Bắc chiến trường này thôi"


" Đừng có mà hở tí là nghi ngờ người xấu như vậy nhóc, vậy trong cái chiến trường này còn có thế lực lớn nào khác không ?"


" Đương nhiên là có rồi, một cái là Thiên Thu Thánh Địa, cái khác là của Ma tộc tên là Hắc Vương Tông, mỗi phe chiếm cứ một phương , còn khu vực chúng ta đang đứng này là cấm khu, nơi đây thường có rất nhiều người từ các nơi khác tới đây để tử đấu nên rất nguy hiểm"


" Vậy á, nguy hiểm à, hay chúng ta về tông môn ngươi chơi đi, ta cũng không thích nơi nguy hiểm"


Thanh Trúc trắng mắt xem thường, tên này thực lực rất mạnh nhưng luôn làm bộ sợ chết, vô cùng đáng khinh bỉ, nàng thản nhiên đạo " Cũng được thôi nhưng có việc khó là tông môn không cho người là vào, phải là đệ tử mới vào được, nên ngươi phải qua sát hạch đã"


" Còn phải sát hạch, vậy ngươi không thể đưa ta đi vào sao ?"


" không được, tuy ta là đệ tử hạch tâm nhưng cũng không thể phá hư môn quy"



" Tên mắc dịch nào đặt ra cái môn quy đó, gọi hắn ra gặp ta , mẹ hắn có đi vào thôi cũng rắc rối vcl ra " Xuân Đức sắn tay áo làm tư thái chuẩn bị đập thằng đặt cái môn quy kia thành đầu heo.


Thanh Trúc nghe vậy thì lập tức lồng lên cào cấu Xuân Đức. Xuân Đức bị tập kích bất ngờ nên cái thắt lưng hấp huyết tự kích hoạt hộ chủ và không may cho cô nàng Thanh Trúc lại bị bay va vào vách . Xuân Đức cũng ngạc nhiên một chút sau đó hắn nhanh chân chạy lại chỗ cô nhóc đang nằm thẳng cẳng.


" Nghịch ngu chưa con, tự dưng lại chuốc lấy khổ, lần sau muốn đánh người nhớ xin phép à" nói thì nói thế thôi nhưng hắn vẫn dùng Huyết Ma trị liệu cho cô nhóc, không bao lâu thì cô nhóc lại như thường rồi.


Nhưng nàng nhìn về Xuân Đức có vẻ thận trọng, hai lần bị thương làm nàng có chứ sợ , nàng hỏi dò " bảo vật gì mà đáng sợ như vậy, chỉ một chút lực phản chấn mà đã mạnh như vậy"


" Oh nhóc muốn xem à, đây cho xem này" hắn tiện tay cởi cái thắt lưng ra ném cho Thanh Trúc.


Thấy Xuân Đức tự dưng cởi thắt lưng làm Thanh Trúc đánh cái rùng mình, nhưng khi nàng cầm cái thắt lưng mà Xuân Đức ném cho lập tức say mê mấy cái ý nghĩ vớ vẫn cũng biến mất. Cảm nhận được uy áp từ cái thắt lưng nàng có ngốc cũng biết đây là một bảo vật hiếm có.


Suyết xoa một hồi, dù không nỡ nhưng vẫn phải trả lại cho Xuân Đức. Nhận lại cái thắt lưng Xuân Đức lại đạo " Thôi thì cứ về tông môn ngươi xem thử coi cò gì mới lạ không, khảo hạch thì khảo hạch, với ta chỉ là muỗi mà thôi"


Thanh Trúc tuy hơi tin một chút nhưng vẫn nói


" hứa là không được phá hoại đâu đấy, không được cướp bóc , lừa gạt nữa "


" yên tâm đê, không cần lo, con người hướng về cái thiện như ta là không mấy khi làm việc đó đâu"


" Không mấy khi là vẫn có, nhưng bây giờ là tuyệt đối không được làm như vậy thì ta mới cho ngươi theo, bằng không thì đường ai nấy đi" Thanh Trúc kiên quyết đạo.


Thấy con nhóc này như thể mấy bà mẹ chồng kiểm tra con dâu , hắn có chút bất đắc dĩ, gật đầu đại cho qua chuyện, hắn đạo " Ờ..ờ mọi thứ nghe ngươi là được phải không nào, làm gì mà căng"


Vậy là sau một hồi hai người giao kèo với nhau cuối cùng thì cũng đã có thể lên đường...

....

......

....

Trong không gian vong linh.


Sau nhiều ngày bôn ba vất vã, nhóm người của Thiên Tuyết cũng đã tới được nơi bể sinh mệnh. Nhìn trước mặt hồ nước xanh lam, óng ánh, luôn luôn có những ánh sáng sao bay lên trên mọi người cứ ngỡ đi vào hai thế giới.



Lại nhìn về phía xa xa lâu đài nhỏ ở giữa hồ nước trước mắt mọi người rất muốn đi vào nhưng lại không dám, nơi kia là nơi ở của Điện Chủ không có sự cho phép của người nếu tự tiện đi vào ai biết có còn mạng đi ra không, nên mọi người ngồi xung quanh bể sinh mệnh mà tu luyện. nhưng ở dưới cái cây che trời này thì mọi người cảm thấy không thoải mái , rất nhiều người than thở.


Đám tín đồ này không biết rằng khi bọn họ ở gần bể sinh mệnh và Ma thụ thì tốc độ tu luyện gia tăng cả vài trăm lần , nếu biết chắc bọn họ cũng không còn thời gian mà than thở nữa đâu.