Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻
---o0o---
Chỉ với hai mâu thì liền có hai tên đỉnh cấp cường giả vong mệnh. Xuân Đức lúc này hờ hững nhìn hai người còn lại. Hai tên kia bị hắn nhìn sang thì cả người liền lạnh toát.
Thấy biểu hiện sợ hãi của hai người thì Xuân Đức khẽ nhếch môi lên cười, nụ cười của hắn lúc này có phần tà ác. Hai người kia nhìn thấy hắn nở nụ cười thì tí nữa liền bỏ chạy nhưng may mà với định lực của bản thân, cả hai vẫn đứng tại nơi đó, mặc dù trong lòng thì đang nghĩ hẳn là nên bỏ chạy mới tốt.
Thu lại nụ cười, Xuân Đức nhìn hai một lượt sau đó dùng giọng điệu không cho pháp làm trái nói :
“ Được rồi, các ngươi có thể trở về. Vài ngày sau ta sẽ cho ngươi tới nơi các ngươi muốn một số thứ. Hẳn các ngươi sẽ không từ chối chứ.”
Nghe hắn nói như vậy thì hai tên “Pháp Thần” của Vĩnh Sinh Thần Giáo cùng Bạch Hổ Đế Quốc đều gật đầu như gà mổ thóc.
“ Đại nhân nếu cần thứ gì chỉ cần nói một tiếng, mấy người chúng ta sẽ cố gắng đáp ứng. Dù khó tới đâu cũng sẽ cố gắng đáp ứng.”
Xuân Đức đối với hai người khẽ gật đầu sau đó liền không để ý tới bọn họ nữa, hắn quay lại ôm Mộng Vân đang hôn mê rồi dẫn đầu đám thủ hạ quay về căn cứ của Vong Linh Hắc Ám Hiệp Hội.
Nhìn thấy Xuân Đức đã rời đi, hai tên pháp thần lúc này cũng nhìn nhau một cái sau đó liền đường ai nấy đi. Vốn hôm nay là có một cuộc quyết chiến phân định thắng bại nhưng không ngờ trận chiến kia lại không có xảy ra, ngược lại hai trong bốn người liền mãi mãi nằm tại nơi đây không bao giờ quay trở về.
---o0o---
Sau khi đi khỏi tầm mắt của hai tên “ Pháp Thần”, Xuân Đức nhìn không được nữa mà liên tục ọc lên máu tươi. Có điều máu kia hắn cũng không có phun ra mà lại lần nữa nuốt ngược vào trong.
Cảm nhận được tình trạng của hắn có chút không ổn, Bóng Ảnh lúc này dùng truyền âm quan tâm hỏi thăm :
“ Đại ca không sao chứ?”
Nuốt xuống mấy ngụm máu, Xuân Đức bình thản nói :
“ Không sao cả, chỉ là có chút tính toán sai lầm mà thôi. Không ngờ hai lần dùng Huyễn Diệt Ma Mâu liền đã khiến cho ca không chịu nổi rồi. Căn bản chiêu thức này đốt linh hồn lực quá kinh khủng, mỗi lần tạo ra tốn 4 thành hồn lực. Vậy mà trước kia còn nghĩ rằng có thể sử dụng 5-6 lần.”
Bóng Ảnh cười hắc hắc nói :
“ Ai bảo đại ca tự tin quá làm gì, lúc nãy lại còn không cần hồn lực của đệ hỗ trợ kia. May mà không ngất tại chỗ . Mà bây giờ chúng ta làm gì tiếp theo đại ca.”
Xuân Đức cười nói :
“ Còn có thể làm gì khác, đợi con rắn lừa đảo kia tuyên bố hoàn thành nhiệm vụ chứ còn làm sao nữa. Không biết tên kia đang làm cái quỷ gì mà còn chưa tuyên bố kết thúc nhiệm vụ nữa.”
Bóng Ảnh lúc này đưa ra phán đoán :
“ Có lẽ nhiệm vụ lần này mới vừa bắt đầu liền đã kết thúc nên tên kia không kịp phản ứng cũng nên. Dù sao kia cũng không siêng năng gì cho cam.”
Xuân Đức có phần không sao cả nói :
“ Dù sao ca cũng chưa định rời đi khỏi thế giới này ngay bây giờ. Trước tiên phải thu thập một số vật phẩm ly kỳ cổ quái ở cái thế giới này đã, biết đâu lại tìm được thứ gì tốt. Mà giờ phải quay về trị thương cái đã, không đâu lại bị thương. Chán thật.”
Hai người trò chuyện với nhau một lúc thì mới dừng lại. Tiếp sau đó Xuân Đức ra lệnh cho đám thuộc hạ của mình tạo một cái truyền tống ma pháp. Vì tạo truyền tống ma pháp cần khá nhiều thời gian nên hắn lựa chọn một vị trí thích hợp sau đó ở lại.
Về phần Mộng Vân thì cũng không đáng lo lắm. Lúc trước Xuân Đức lén để cho một phần nhỏ Bóng Ảnh ẩn vào sâu bên trong cơ thể nàng ta, đề phòng trường hợp cổ nàng làm phản thì có thể ngay lập tức diệt trừ. Nhưng không ngờ lúc này đây, cái thứ mà giống như quả bom hẹn giờ kia lại cứu được cô nàng một mệnh. Đây cũng có thể nói là trong cái rủi có cái may.
Thuộc hạ của Xuân Đức cũng có không ít mục sự, vì vậy việc chăm sóc hắn cùng Mộng Vân không lo không có người.
---o0o---
Sáng ngày hôm sau.
Sau một đêm nghỉ ngơi thì Xuân Đức liền đã hoàn toàn khôi phục, về phần Mộng Vân thì vẫn đang còn hôn mê bất tỉnh, nghe thuộc hạ nói thì nàng ta ít nhất cần phải vài ngày nữa mới có thể tỉnh lại.
Đang lúc Xuân Đức muốn đến xem truyền tống trận đã được xây dựng xong chưa thì một thuộc hạ của hắn đi tới trước mặt hắn báo cáo :
“ Chủ nhân, do thiếu quá nhiều không linh thạch không thể bố trí trận pháp truyền tống. Bây giờ nên làm sao?”
Người này không ai khác chính là Phi Nhã, vì là người hầu thân cận của Xuân Đức nên lúc nàng ta nói chuyện cùng với hắn cũng không có e sợ.
Xuân Đức nghe nói không thể bố trí được truyền tống trận thì cũng chẳng có biểu cảm gì quá lớn, chẳng thất vọng cùng chẳng bực tức, hắn bình thản nói :
“ Đã không bố trí được thì quên đi, chúng ta tự đi bộ trở về cùng không sao. Cô ra ngoài thông báo cho mọi người chuẩn bị một chút, chúng ta ăn sáng xong thì tiếp tục lên đường.”
Phi Nhã thấy hắn không có biểu hiện gì là tức giận thì tảng đá trong lòng cũng được thả xuống, ngày hôm qua chứng kiến vị chủ nhân này chỉ dùng 2 chiều liền giết hai vị siêu cấp cường giả thì trong lòng tất cả mọi người đều không khỏi nổi lên lòng kính sợ.
Hơi khom ngươi, Phi Nhã dùng giọng nhẹ nhàng đáp :
“ Vâng, thưa chủ nhân.”
Nói xong thì nàng liền quay người đi ra bên ngoài. Sau khi Phi Nhã đi ra ngoài rồi thì Xuân Đức một mình ở trong lều ăn sáng.
Lấy ra mấy món bản thân thích ăn, Xuân Đức từ từ dùng bữa sáng. Vừa ăn hắn vừa nhìn xem Mộng Vân đang nằm cách đó không xa. Nói thực, đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ cái ánh mắt tuyệt vọng của cô nàng lúc tối qua. Cái ánh mắt kia khiến cho hắn nhớ tới mấy truyện không vui trước kia.
Trước kia hắn cũng có một người bạn rất tốt, hắn rất tin tưởng người bản kia, tình bạn của đôi bên có thể nói là vô cùng tốt nhưng rồi một ngày, người bạn kia lại phản bội hắn, phản bội lại tất cả tình nghĩa từ trước đến nay.
Lúc đó hắn cũng cảm thấy rất buồn, thực sự rất buồn, tự hỏi bao nhiêu lần nhưng vẫn không có lời giải, vì sao người bạn thân nhất của mình lại phản bội mình. Vì sao đã phản bội lại còn muốn hãm hại mình cho mình đến muốn sống cũng khó. Vì sao? Vì sao? Có nhất thiết phải ác như vậy không?
Trong cơn đau thương xen lẫn tức giận, hắn mua thuốc chuột về sau đó tiến hành đầu đọc người kia, nhưng mà đời không như ý nguyện, người bạn của hắn mạng lớn, uống phải thuốc chuột mà không có chết, lại được người phát hiện sau đó mang đi cấp cứu.
Về sau người bạn kia ra viện sau đó liền biến đâu mất không thấy đâu nữa. Nghe nói đã đi qua nước ngoài sinh sống...
Đúng lúc hắn đang dùng ánh mắt có phần u buồn nhìn về phía Mộng Vân, nhưng tâm tư lại đang để nơi nào nên không có phát hiện ra biểu hiện sắp tỉnh dậy của nàng ta.
Lúc Mộng Vân tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy Xuân Đức thì trong lòng liền nổi lên một cổ lửa giận, đang định tiến lên giết chết cái tên bội tình bạc nghĩa này thì chợt nhận thấy cái gì đó không đúng.
Lúc này nàng mới bình tâm lại cảm nhận bản thân cùng xung quanh, sau khi xác nhận một hồi thì nàng phát hiện bản thân còn chưa có chết, tiếp sau đó nàng chú ý đến vẻ mặt của Xuân Đức lúc này. Nàng nhìn thấy tên kia đang ngây ngốc nhìn nàng ,hai mắt hắn buồn bã vô cùng, nàng có thể nhìn thấy bên trong sâu mắt hắn hiện lên sự thất vọng, đau thương, thống hận.
Đang lúc Mộng Vân chăm chú nhìn Xuân Đức thì bất ngờ Xuân Đức hồi thần lại. Lúc này hai người bốn mắt nhìn nhau, sau vài giây đứng hình thì Xuân Đức liền hỏi thăm :
“ Cứ tưởng cô chết rồi, không ngờ mạng cô lớn thật. Vậy mà cũng không chết, bây giờ cô cảm thấy thế nào rồi.”
Tuy đã biết tính cách của Xuân Đức nhưng mỗi lần nàng nghe hắn nói vậy thì trong lòng không khỏi tức giận. Nàng khẽ hừ nhẹ rồi nói :
“ Không chết được, ngươi không thấy sao.”
Nói xong thì nàng liền quay người vào bên trong, không thèm nhìn cái bản mặt đáng ghét của cái ngươi nào đó nữa.
Xuân Đức thấy vậy thì lại hỏi :
“ Có muốn ăn gì không?”
Mộng Vân có chút hờn giận đáp :
“ Không muốn ăn.”
Xuân Đức tưởng cô nàng không đói nên không muốn ăn vì thế ăn cũng không có mời thêm lần nào mà ngồi ăn một mình, mặc cho ai đó bụng kêu ục ục nhưng phải cố cắn răng chịu đựng.