Chương 1143: ꧁༺ Nhiệm Vụ Số 5 - Mở Rộng Thế Lực.༻꧂

Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻

---o0o---

Sau khi hai người Ốc Đinh Đặc cùng Ốc Đặc Nhĩ ra về thì Xuân Đức vào trong phòng của bản thân bắt đầu nghiên cứu về sử sách của thế giới này. Nghiên cứu về nguồn những nguồn năng lượng hiếm, hắn vẫn còn nhớ lúc Vô Địch chuẩn bị đóng cửa thông đạo thời không thì có nhờ mấy đứa em gái nhắc nhở hắn nếu có cơ hội thì thu gom các nguồn năng lượng quý này.

Vì lúc trước mục tiêu của hắn là an nhàn sống qua một năm sau tại thế giới kiếm và ma pháp này từ đó hoàn thành nhiệm vụ của Thần Võ Nguyên Tháp. Nhưng bây giờ tình hình có biến, hắn phải cấp tốc tăng cáo thực lực, đã vậy còn phải xây dựng thế lực nữa.

Nếu như đã có thực lực, có thế lực thì đương nhiên hắn phải tính đến các bước tiếp theo rồi. Tiếp tục bành trướng lớn mạnh cùng với đó là cướp đoạt tài nguyên. Trong thời gian ngắn thì có thể hắn sẽ không phải chạm mặt với đám giáo đình hay liên minh công lý gì đó nhưng chỉ cần thế lực của hắn phát triển đến mức độ nhất định thì sẽ bị đám kia chèn ép, đến lúc đó không thể thiếu được ác chiến.

Chỉ cần linh hồn của hắn khôi phục đến tình trạng nhất định, có thể thi triển ra “ Cốt Mâu” thì hắn nghĩ ở nơi đây hiếm có ai là địch thủ của hắn rồi, có điều khả năng này không lớn, trong vòng vài năm ngắn ngủi rất khó để phát triển linh hồn đến tình trạng đó.

Xuân Đức mặc dù không thích đọc sách nhưng tình thế bắt buộc hắn bắt đầu đọc từng quyển một. Không qua bao lâu thì hắn liền đã đọc xong một chồng cao. Khi đến gần sáng thì bên cạnh giường của Xuân Đức xuất hiện một núi sách nhỏ.

…….

Thời gian qua nhanh. Xuân Đức đọc sách không ngừng nghĩ. Đọc mà quên luôn cả ăn cơm nữa. Khi hắn chú ý đến thời gian thì đã gần đến giờ hẹn với hai người Ốc Đinh Đặc cùng Ốc Đặc Nhĩ.

Ngay lúc hắn vừa đứng dậy thì ở bên ngoài liền có tiếng gõ cửa.

“ Cóc cóc…”

“ Thưa chủ nhân, có đại nhân Ốc Đặc Nhĩ cầu kiến.”

Xuân Đức nghe là Ốc Đặc Nhĩ đến thì nói :

“ Bảo hắn đợi ta ở ngoài.”

“ Vâng. Chủ nhân.”--- Âm thanh mềm mại của Lisa lần nữa vang lên.

Tiếp sau đó Xuân Đức có phần mệt mỏi đứng dậy, thay ra bộ đồ ngủ trên người, sau đó tìm đại một bộ quần áo mặc lên trên người rồi đi ra ngoài. Sau khi đi ra ngoài thì hắn cũng không có đi gặp Ốc Đặc Nhĩ luôn mà đi qua phòng của Lan Đóa.

Lúc Xuân Đức tới phòng Lan Đóa nhìn vào bên trong thì thấy cô bé đang ôm một con gấu nhồi bông lớn ngủ ngon lành rồi. Thấy vậy hắn cũng không có đánh thức cô bé dậy.

Nhìn qua hai người Lina cùng Lisa hắn nhẹ giọng nói :

“ Hai người ở nhà nhớ để ý Tiểu Đóa, ta đi một chút sẽ về.”

Hai người Lisa cùng Lina hơi cúi đầu nói :

“ Vâng, thưa chủ nhân.”

Tiếp sau đó Xuân Đức đi ra bên ngoài, ở ngoài cổng lúc này đã có một chiếc xe ma thú đang đứng chờ, Xuân Đức không có do dự gì mà trực tiếp ngồi lên xe ma thú. Sau khi hắn ngồi lên thì thú xa cũng chạy đi.

…….

Cùng lúc này tại bên trong một khu rừng nhỏ cách Học Viện Pháp Thần không xa, bình thường khu rừng này chính là nơi luyện tập cho đám học viên của Học Viện Pháp Thần. Nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt, ở sâu bên trong trong cánh rừng đang tụ tập rất nhiều cao thủ.

Nhân số không dưới 30 người, có nam có nữ, có già có trẻ, có ma pháp sư, có ám kỵ sĩ, mục sư, thích khách… Những người này đang mỗi người dựa vào một gốc cây giống như đang chờ đợi cái gì đó. Bên trong những người này cũng có Ốc Đinh Đặc.

Đang lúc không ai nói gì chỉ yên lặng chờ đợi thì bất ngờ một thiếu nữ có thân hình nóng bỏng nhìn về phía Ốc Đinh Đặc có phần bất mãn lên tiếng :

“ Vì sao người mà ngươi nói còn chưa tới, không lẽ ngươi đang lừa chúng ta.”

Ốc Đinh Đặc bình đạm nói :

“ Chủ nhân của ta sẽ nhanh đến thôi, ngươi vội cái gì.”

Nữ nhân kia nhìn thấy thái độ của Ốc Nhĩ Đặc như vậy thì càng khẽ hừ lạnh một cái nói :

“ Mong là chủ nhân của ngươi lợi hại ngươi lời ngươi nói. Ta rất mong đợi một trận đấu với hắn.”

Ốc Đinh Đặc nhìn nữ tử kia kinh thường nói :

“ Lệ Á, ta không phải xem thường cô nhưng khi cô đối diện với chủ nhân của ta thì dũng khí ra tay cũng không có chứ đừng nói là đánh một trận.”

Lệ Á nghe vậy thì lại hừ lạnh một cái sau đó không nói gì thêm nữa mà tiếp tục chờ đợi. Những người khác thấy hai người lời qua tiếng lại thì cũng chỉ nhìn qua một lần sau đó thu hồi ánh mắt.

Thời gian tiếp tục tôi qua, khi mọi người bắt đầu thiếu đi sự kiên nhẫn thì người cần đến cuối cùng cũng đã tới. Xuân Đức lúc này cùng với Ốc Đặc Nhĩ từ từ đi tới nơi đây.

Vì để cho thêm màn mở đầu có chút màu sắc, Xuân Đức liền nhờ Bóng Ảnh hợp thể cùng mình, cho nên Xuân Đức lúc này tạo cho người ta một cảm giác khát máu, tàn bạo, tà ác vô cùng. Đi ở bên cạnh hắn Ốc Đặc Nhĩ lúc này đang vừa đi vừa run.

Khi hắn vừa tới nơi, nhìn liếc qua đám người nơi này một lần thì không khỏi nheo mắt lại.

Bóng Ảnh từ cơ thể Xuân Đức thấy nhiều con mồi cấp cao như vậy thì bỗng dưng giải trừ trạng thái hợp thể phần đầu. Từ từ một cái đầu ác quỷ hư ảo diện mạo cực kỳ dữ tợn hiện ra.

“ Ta cảm thấy vị thịt của các ngươi rất không tồi. Ta rất mong muốn các ngươi trở thành địch nhân của đại ca ta. Khặc khặc.”

Nói xong lời này thì Bóng Ảnh lại một lần nữa quay về hợp thể với Xuân Đức. Bóng Ảnh vừa xuất hiện chỉ nói ra vài lời đơn giản nhưng lực chấn nhiếp cực kỳ lớn, đám người ở đây khi thấy Bóng Ảnh thì đều không tự chủ mà lui về phía sau mấy bước. Đến ngay cả Ốc Đinh Đặc cũng vậy.

Mặc dù hắn cũng đã gặp qua Bóng Ảnh vài lần nhưng lần nào cũng khiến cho trái tim hắn khó lòng khống chế. Hít một hơi sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh trong lòng. Ốc Đinh Đặc lúc này tiền lại gần Xuân Đức cung kinh nói :

“ Chủ nhân, người đã đến.”

Xuân Đức thấy Ốc Đinh Đặc chào mình thì khẽ gật đầu sau đó thì lạnh nhạt hỏi :

“ Cái đám cao thủ mà ngươi nói là đây sao? Làm sao ta cảm thấy mấy tên này còn không bằng mấy kẻ được gọi là Long Kỵ Sĩ với Thánh Kỵ Sĩ bị giết mấy hôm trước vậy. Ngươi có chắc chắn hay không muốn thu đám người, không có tiền đồ này vào bên trong thế lực.”

Ở bên cạnh Xuân Đức, Ốc Đinh Đặc luôn cảm thấy có cái gì đó đang xoa nắn trái tim của hắn, trên trán hắn liên tục chảy ra mồ hôi, lưng áo của hắn lúc này đã ướt đẫm rồi. Hắn lúc này có phần gian nói :

“ Chủ nhân, bọn họ tuy không ra làm sao, đều là một đám bất tài vô học nhưng dù sao vẫn có trong tay một chút tiền vốn, cho bọn họ gia nhập cũng là cho bọn họ một cơ hội. Mọng chủ nhân suy nghĩ một chút.”

Nghe Ốc Đinh Đặc nói bản thân là kẻ bất tài vô học thì một đám cường giả đều âm thầm chửi bới Ốc Đinh Đặc là đồ tiểu nhân, là cái thứ chó cậy gần nhà. Nhưng mà có Xuân Đức đứng nơi đó bọn họ cũng không dám manh động, dù sao khí tức từ Xuân Đức phát ra quá đáng sợ.

Xuân Đức nheo mắt, lúc này lại nhìn đám người lạnh nhạt nói :

“ Lúc trước ta còn nghe nói có người muốn khiêu chiến ta, không biết là ai ? Bây giờ ta đứng đây, nếu muốn khiêu chiến thì nhanh bước ra đi, ta sẽ cho kẻ dó toại nguyện.”

Mấy chục tên cao thủ cách đó không xa nghe Xuân Đức nói vậy thì cả đám đều trầm mặc, sau một lúc lâu mà vẫn không có người dám bước ra. Nhưng ngay vào lúc Xuân Đức cho rằng đám người này toàn mấy tên không dùng được thì một nữ nhân lúc này bước ra.

“ Ta muốn đánh với ngươi một trận, ta tên Lệ Á, nghề nghiệp thích khách.”

Xuân Đức thấy có người dám ra ứng chiến thì rất hứng thú, hắn nhìn nữ tử trước mắt gật đầu nói :

“ Có can đảm, được rồi chúng ta bắt đầu đi, ta sẽ nhẹ tay.”

Xuân Đức lúc này ném cái áo khoác trên người sang một bên cho Ốc Đặc Nhĩ cầm rồi đi lên phía trước. Lệ Á lúc này cũng lấy ra một đôi chủy thủ.

Ngay khi nàng ta rút ra chủy thủ thì khí chất của nàng ta cũng hoàn toàn thay đổi, cảm giác vũ mị ban đầu biến mất mà thay vào đó là sự lạnh lẽo đến thấu xương. Đối với biến hóa này thì Xuân Đức cũng chẳng mấy quan tâm, hắn cứ bình thản tiến lên phía trước như vậy.

Lệ Á nhìn thấy Xuân Đức vậy mà không lấy ra binh khí, chỉ dùng tay không thì không khỏi cắn rằng, nàng ta lúc này bắt đầu sử dụng ẩn thân thuật. Thân ảnh của nàng ta thoáng cái hòa vào đêm tối biến mất không còn thấy tăm hơi.

Nhưng sau một giây thì nàng ta lại bất ngờ xuất hiện ngay bên cạnh Xuân Đức, tay phải uốn lượn đâm chủy thủ về trái tim hắn.

Xuân Đức nhìn cũng không nhìn, trực tiếp vẫy tay một cái, tốc độ của cái vẫy tay này cực kỳ nhanh cực kỳ chuẩn xác.

“ Hự.”

Mu bàn tay của Xuân Đức vỗ lên ngục của Lệ Á khiến nàng rên lên một tiếng đau đớn, sau đó cả người nàng ta như diều đứt dây bay ngược ra xa, đụng thẳng lên một gốc cây lớn gần đó.

“ Ầm… Rắc…”

Cả cái cây lớn kia không ngờ bị Lệ Á đập phải thì lập tức gãy ngang đổ sập xuống.

Xuân Đức lúc này lại vung tay thêm một lần nữa, lần này một đoàn hắc khí từ bàn tay hắn bay ra, bay thẳng về phần thân trên của cái cây đại thụ đang đổ xuống. Thân trên của đại thụ bị hắc khí bao trùm thì trong nháy mắt tiêu tán, đến cặn bã cũng không còn.

Về phần Lệ Á sau khi đụng gãy cái cây kia thì lập tức phun ra máu tươi, sau đó nàng ta liền ngoẹo đầu qua một bên không rõ sống chết.

Đám ngươi thấy như vậy một màn thì cảm thấy rùng mình, cơ thể không tự chủ khống chế mà bắt đầu run rẩy.

Xuân Đức nhìn qua Ốc Đặc Nhĩ nói :

“ Đi xem một chút, sống thì mang về chết thì chôn đi.”

Ốc Đặc Nhĩ nghe vậy thì nhanh chân chạy đến bên cạnh Lệ Á, kiểm tra một chút thì hắn nói :

“ Chủ nhân, nàng ta vẫn còn sống.”

Xuân Đức khẽ gật đầu. Nhưng vào đúng lúc này dị biến lại phát sinh, xung quanh bọn họ bỗng dưng xuất hiện vô số ánh sáng ma pháp, cùng lúc đó trên bầu trời cũng xuất hiện vô số cự long.