Chương 1136: ꧁༺ Nhiệm Vụ Số 5 - Chỉ Là Một Đại Ma Pháp Sư Thôi Mà .༻꧂

Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻

Xuân Đức cười nói :

“ Không phiền, không phiền. Vậy chúng ta về nơi của ngài đi, ta cũng rất tò mò nơi ở của một vị Đại Ma Pháp Sư là như thế nào.”

Ốc Đinh Đặc lúc này cũng cười nói :

“ Trước hết anh bạn nhỏ cứ thu về những chiếc giới chỉ này đi, đợi khi đến lâu đài của ta thì sẽ bàn tiếp việc này. Bây giờ chúng ta quay về lâu đài của ta thôi.”

Nhìn qua Á Nhĩ Đặc ở bên cạnh, Xuân Đức nói :

“ Làm phiền cậu mang em gái của tôi về nhà với nhé, thân thể con bé không tốt lắm nên không thích hợp hoạt động nhiều.”

Vừa nói Xuân Đức còn nháy mắt với Á Nhĩ Đặc một cái, tiếp sau đó Xuân Đức đi theo vị Đại Ma Pháp Sư Ốc Đinh Đặc kia, đi tới lâu đài của hắn.

Sau khi ngồi lên xe ngựa thì Xuân Đức bắt đầu dùng hồn niệm lặng yên quan sát xung quanh, hắn phát hiện vậy mà lại có 8 tên hộ vệ không biết đang dùng bí pháp gì ẩn nấp bên trong xe. Tuy phát hiện ra đám người này nhưng Xuân Đức vẫn làm như không biết.

Khi mới vừa lên xe thì tên đại ma pháp sư kia còn cười cười nói nói với Xuân Đức mấy câu nhưng thời gian tiếp theo tên này lại cực kỳ kiệm lời. Chỉ lặng yên chăm chú đọc quyển sách nhỏ trên tay.

Thấy vậy Xuân Đức cũng không có hỏi thăm gì cả mà cũng ngồi yên, dựa vào thành xe nhắm mắt lại. Nhưng Xuân Đức nhắm mắt chỉ là biểu hiện giả dối, còn thức tế hắn vẫn luôn dùng hồn niệm quan sát động tỉnh bốn phía.

Ngay khi hắn vừa giả vờ nhắm mắt lại thì tên đại ma pháp sư gì đó lúc này không có tiếp tục đọc sách nữa mà lại nhìn lên Xuân Đức, ánh mắt của hắn lúc này hiện lên sự đùa cợt, khóe miệng hắn vểnh lên sư là đã thực hiện được âm mưu gì đó,

Ngay lúc tên này cười lên như vậy thì 8 kẻ đang ẩn nấp trong xe lúc này cũng nở một nụ cười lạnh lẽo. Xuân Đức thấy như vậy thì trong lòng cũng mỉm cười. Hắn cảm thấy mình chuẩn bị gặp phải chuyện tốt rồi.

……

Không qua bao lâu thì Xuân Đức đã ngồi chiến xa đi tới lâu đài của Ốc Đinh Đặc, vừa xuống xe liền nhìn thấy lâu đài có phần tượng tự lâu đài sinh mệnh bên trong không gian vong linh của mình thì Xuân Đức khẽ ồ lên nói.

“ Không ngờ một đại ma pháp sư lại giàu có như vậy, có nguyên cho bản thân một lâu đài hoành tráng thế này.”

Ốc Đinh Đặc cười nói :

“ Ha ha. Đương nhiên nếu một đại ma pháp sư bình thường thì không thể có nổi cho mình một lâu đài như thế này. Được rồi, trước hết chúng ta đi vào trong trước. Anh bạn trẻ trước hết đi theo quản gia của ta đến phòng ăn, ta lúc này cần phải tiếp đón một người bạn rất quan trọng.”

Xuân Đức giống như là không phát hiện ra cái gì, hắn lúc này vẫn vô tư gật đầu nói :

“ Vậy tôi chờ ngài ở phòng ăn.”

Nói xong thì Xuân Đức liền theo quản gia của tên Ốc Đinh Đặc này đi vào bên trong lâu đài, về phần Ốc Đinh Đặc lúc này không có đi vào trong mà lại đi ra khỏi lâu đài không biết là đi đâu.

Xuân Đức đi vào bên trong lâu đài thì phát hiện bên trong còn xa hoa tráng lệ hơn cả quan sát từ bên ngoài nửa, từng viên gạch ở nơi đây đều là gạch ma pháp cao cấp, khắp nơi đều là trận đồ ma pháp bí ẩn, trên đường đi thì Xuân Đức thấy rất nhiều hộ vệ, cứ cách 2 mét lại có một người.

Đám hộ vệ này được trang bị áo giáp, binh khí đầy đủ, khí tức từng tên tỏ ra vô cùng mạnh mẽ. Ở bên trên bức tường cứ cách một đoạn lại có một ngọn đèn ma pháp đang được thắp sáng, phát ra ánh sáng lam nhạt.

Trên đường đi thì tên quản gia dẫn đường cho hắn liên tục giới thiệu đủ thứ cho hắn biết. Biểu hiện vô cùng nhiệt tình.

Sau một lúc đi dọc hành lang thì Xuân Đức được tên quản gia kia đưa tới một phòng lớn, bên trong căn phòng lớn này được thắp rất nhiều đèn ma pháp khiến cho cả căn phòng sáng trưng.

Sau khi được dẫn tới đây thì tên quản gia kia liền bảo hắn đợi ở nơi này một lát, không qua bao lâu thì chủ nhân của hắn sẽ tới.

Tên quan gia kia rời đi thì cũng đóng cửa lại chỉ để một mình Xuân Đức ở bên trong. Xuân Đức phát hiện nơi này tất cả mọi cánh cửa đều bị khóa kín, nếu là một người bình thường hẳn không thể từ bên trong này thoát ra.

Dùng hồn niệm quan sát một chút thì Xuân Đức phát hiện ở dưới gầm bàn ăn có một bộ thi thể của một cô gái, Xuân Đức sau khi phát hiện ra bộ thì thể này thì khá là tò mò, hắn cúi xuống, nâng tấm rèm bàn ăn lên, lôi cái thi thể của cô gái kia đặt trên bàn ăn.

Nhìn qua một lượt thì Xuân Đức thấy cô gái này vừa mới chết, hẳn cũng vừa mới chết mà thôi, nàng ta bị một con dao đâm trúng tim, con dao đâm vào tim nàng ta vẫn còn cắm ở đó chưa bị rút ra. Máu từ vết thương lúc này liên tục chảy ra nhuộm đỏ cả quần áo.

Xuân Đức thầm nghĩ “ Chẳng lẽ đây là cách đối phó với mình, biện pháp này làm sao cảm thấy nó tầm thường thế nhỉ.”

Ngay lúc Xuân Đức đang suy nghĩ thì cửa phòng nơi đây một lần nữa được mở ra, bước vào bên trong phòng là hai người hầu gái, hai người kia vừa mới bước vào trong, nhìn thấy Xuân Đức đang ngồi một mình ở đó, trước mặt hắn là một thi thể thiếu nữ.

Hai người kia đứng sững người lại một lúc lâu, sau đó thì cả hai đồng thời hét lớn :

“ A a a a a a. Giết người….”

“ A a a a a a. Giết người….”

Tiếp sau đó hai người hầu kia chạy nhanh ra ngoài, thức ăn hai người đang bưng trên tay lúc này cũng đổ trên mặt đất.

Nghe được tiếng la hét, lại nhìn hai người hầu kia đang chạy đi thì khóe miệng Xuân Đức không khỏi giật giật. Hắn vốn nghỉ tên tự xưng là Ốc Đinh Đặc kia sẽ có cao chiêu gì cơ, không ngờ lại dùng cái chiêu trò cũ rích này. Nhưng cũng phải công nhận, cái chiêu này tuy cũ nhưng lại vô cùng hiệu quả.

Ngay khi hai người hầu kia vừa hét lớn thì lập tức có một đám hộ vệ liền chạy vào trong này, vây quanh Xuân Đức sau đó dùng kiếm chĩa về phía hắn, bao vậy hắn lại không cho hắn bỏ trốn.

Cũng vào lúc này, tên đại ma pháp sư Ốc Đinh Đặc cùng với người hắn đi tiếp đón cũng vừa lúc đi tới đây. Sau khi đi vào trong phòng nhìn thấy một màn như vậy thì tên Ốc Đinh Đặc kia bắt đầu thể hiện kỹ năng diễn xuất của bản thân.

Hắn lúc này tay run run chỉ về phía Xuân Đức không dám tin nói :

“ Ngươi ...Ngươi tên điên này vì sao lại giết nàng ấy.”

Xuân Đức lúc này vẻ mặt vẫn như thường, quay lại nhìn Ốc Đinh Đặc. Hắn nhìn Ốc Đinh Đặc cùng vài người ở bên cạnh hắn, trong người đi bên cạnh hắn còn có tên quản gia lúc trước. Tên này không ngờ lại đang mỉm cười nhìn hắn. Có điều tên này chỉ cười cho minh Xuân Đức mà thôi những người khác không thấy hắn cười.

Xuân Đức nhún nhún vai nói :

“ Đại Ma Pháp Sư Ốc Đinh Đặc, ngài nói tôi giết người cũng cần có bằng chứng chứ, với tôi đầu óc vẫn bình thường, không có ngu đến mức lại giết người ở đây. Ngài nói có đúng không ?”

Hắn còn chưa nói hết thì một nữ hầu gái lúc trước bưng đồ ăn đến nơi đây chỉ vào hắn nói :

“ Ngươi nói láo, chính mắt ta nhìn thấy tiểu thư Lệ Ni đi vào trong này nhưng người thứ cầm thú này khi thấy sắc đẹp của tiểu thư Lệ Ni thì liền muốn chiếm đoạt, tiểu thư Lệ Ni phản kháng thì liền bị ngươi nhẫn tâm giết chết.”

Nữ hầu gái này ăn nói khá vụng về, cũng không rõ là nàng ta không thuộc lời thoại hay là cố tình làm như vậy nữa. Nhưng dù sao thì nàng ta vẫn nói rõ ý đồ Xuân Đức giết người. Tham luyến sắc đẹp nữ nhân, muốn cưỡng ép người ta nhưng không được sau đó thì cay cú giết người.

Lý do này tuy có phần ngu ngốc một chút nhưng vẫn là khá hợp lý. Với thực tế, đám người này cũng chỉ một cái lý do mà thôi, về phần nó có hợp lý hay không thì đám người này không có quan tâm.

Xuân Đức nghe xong, lại nhìn sắc mặt của đám người xung quanh sau đó khẽ cười. Hắn cười rất tự nhiên, cứ giống người gặp nguy hiểm lúc này không phải là hắn vậy.

“ Được rồi, ta có lời khen cho các ngươi đấy. Mà quên chưa hỏi, người bạn của người đây sao Ốc Đinh Đặc. Hắn tên là gì vậy?”