Chương 1117: ꧁༺ Vô Địch Xuất Thế .༻꧂

Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻

---o0o---

Sau khi đã có cái nhìn sơ bộ về mấy con rắn độc ở xung quanh, Xuân Đức cảm thấy có nhìn thấy mấy ngàn lần nữa cũng không có thu hoạch được thêm cái gì. Hắn lúc này liền thu hồi về hồn niệm. Hồn niệm của hắn lúc này đã mạnh hơn đám người ở đây rất nhiều nên chẳng ai có thể phát hiện ra là hắn đang quan sát bọn họ.

Sau khi thu hồi hồn niệm trở về, Xuân Đức lúc này lại bắt đầu quan sát thông tin của Thiên Độc Long-Nhẫn cấp 9. Hắn muốn nhìn xem sau khi lên tới cấp 9 thì Thiên Độc Long - Nhẫn thay đổi như thế nào, để sau này hắn còn quyết định có lên cấp 10 hay không.

Tâm niệm vừa động, ở bên trong đầu hắn lúc này vang lên âm thanh của hệ thống phụ trợ.

꧁༺ Nhẫn-Thiên Độc Long༻꧂

Vật phẩm được sử dụng tinh nguyên, tinh phách, bổn nguyên chi lực của Thiên Độc Long kết hợp với vô số tài liệu trân quý làm thành. Thiên Độc Long- Nhẫn có yêu cầu rất cao đối với người sử dụng nếu không tương thích có thể gây đột tử.

Hồn 8901/5000 000 000( gia tăng 1% tổng thuộc tính)
Yêu Cầu : Có được tu vi ít nhất là Tinh Vương Tiên Cảnh hậu kỳ(Hồn lực), am hiểu độc thuật, thiên sinh độc thể.
Độ bền : Chịu được sức mạnh của Đế Cảnh cao giai.
Phẩm bậc: Tiên bảo cấp 9.
Luyện linh: 0.
Quán chú: 0.
Huyết luyện: 0.
Khảm nạm tạo hóa thạch: 0/3.
Khảm nạm khí phách: 0/5.
( Đã nhận chủ)

+ Nâng cao tốc độ sử dụng độc 125%
+ Nâng cao khả năng khống chế thao túng độc 125%
+Giảm tiêu hao độc tố bản nguyên 125%
+Tăng sát thương độc tố 125%
+Gia tăng kháng tính với tất cả các loại độc tố 15%

(+) Kỹ năng chủ động: Tinh Vi Dẫn Nguyệt cấp 9
Tăng sát thương độc tố lên 45%.
Thời gian 108 giây. Sau khi sử dụng cần chờ 120 giây.
(+) Kỹ năng chủ động: Triệu hồi cấp 4.
Gọi về một Thiên Độc Long, Thiên Độc Long không có năng lực thần thông. Mang theo tất cả đặc tính của người triệu hồi, sức sống gia tăng 5 lần.
Thời gian tồn tại Thiên Độc Long là 140 giây. Sau khi sử dụng cần chờ 180 giây.

Sau khi nghe xong hệ thống phụ trợ thông báo cùng phân tích giá trị tăng giảm thuộc tính thì Xuân Đức không khỏi cảm thấy một chút vui vẻ. Năng lực có thêm, kháng tính gia tăng, độ bền tăng, gần như mọi phương diện đều tăng.

Đến ngay cả yêu cầu đeo cái nhẫn này cũng tăng lên. Xuân Đức lúc này đang có cái lo lắng, không biết nếu nó mà lên cấp 10 liệu có yêu cầu gì quá đáng không. Nâng lên cấp 10 mà không thể sử dụng được đến lúc đó chắc đập đầu vào gối chết quách luôn cho rồi.

Nhưng ngay vào lúc Xuân Đức suy nghĩ về việc sau này có nên nâng cấp Thiên Độc Long- Nhẫn nữa hay không thì một âm thanh quen thuộc vốn đã rất lâu hắn chưa có nghe thấy vang lên trong đầu hắn.

“ Củ Cải, ngươi không sao chứ.”

Nghe được âm thanh quen thuộc kia thì Xuân Đức đần người ra một lúc lâu, sau đó mới kịp phản ứng lại. Trong lòng hắn vui mừng quá đỗi. Hắn lúc này lên tiếng.

“ Hắc hắc, ông bạn già lâu ngày không gặp. Làm ta nhớ lão gần chết.”

Âm thanh của Vô Địch lúc này lại một lần nữa vang lên bên trong đầu Xuân Đức :

“ Xem ra mi không có sao rồi. Ngày hôm qua ta cảm ứng được mi chết đi nên không tiếc mọi giá để đã thông thông đạo đi tới thế giới bên ngoài. Có điều không hiểu vì sao cứ đã thông được gần hết thì thông đạo kia lại sụp đổ. Mãi cho đến bây giờ mới đã thông xong. Mà mi đang ở đâu vậy?”

Xuân Đức nghe vậy thì trong lòng có một cái gì đó ấm áp nổi lên, hắn lúc này cố kiềm chế cảm xúc nói :

“ Đang ở bên trong một nơi thí luyện của một vị tôn giả trước lúc chết tạo nên. Mà mấy người bọn Lan Lan, Tiểu Thất,Bé Heo đầu rồi ?”

Vô Địch nghe được Xuân Đức nói thì đáp lại :

“ Thảo nào ta cảm giác là lạ. Hóa ra là đang ở bên trong nơi thí luyện của một tên tôn giả. May mà ta còn chưa có đi ra, bằng không lại gặp phải rắc rối rồi. Về phần mấy người Lan Lan đều đang hôn mê rồi, hôm qua lúc đã thông thông đạo cả ba đứa nó tiêu hao quá độ mà bất tỉnh rồi.”

Xuân Đức có phần lo lắng hỏi :

“ Vậy ba đứa nó không sao chứ?”

Vô Địch cười nói :

“ Không sao, chỉ là tiêu hao quá độ mà thôi.”

Xuân Đức nghe vậy thì cũng an lòng nói :

“ Vậy là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi. Chỉ cần bốn người các ngươi không sao là được. Mà phải rồi ông bạn già, lão xuất hiện có bị mấy tên khí linh nơi này phát hiện không?”

Vô Địch cười hắc hắc nói :

“ Chỉ là vài khí linh mà thôi có gì đáng nói, cùng lắm thì đám người kia có cảm ứng mơ hồ mà thôi chứ không tài nào có thể phát hiện được ta hết, mi an tâm đi. Mà dạo này sao rồi, hôm qua vì sao lại chết đi thế?”

Xuân Đức lúc này cười nói :

“ Vẫn chưa có chết lão không thấy sao, ha hả, dạo này thì tốt hơn trước kia nhiều, hồi mới đầu lên trên này không có lão ăn không ít khổ nhưng giờ đỡ hơn rồi, chắc khổ nhiều cũng quen. Hôm qua thì bị một con thụ tinh có tu vi Hằng Vương Tiên Cảnh sơ kỳ đỉnh phong tự bạo nên ta bị chết đó mà. Vốn còn đang lo lắng như giờ lão xuất hiện thì an tâm hơn nhiều rồi.”

Vô Địch nghe Xuân Đức bị một thụ tinh có tu vi Hằng Vương Tiên Cảnh tự bạo giết chết thì rất kinh ngạc.

“ Ép cho một con thụ tinh có tu vi Hằng Vương Tiên Cảnh phải tự bạo thì mi cũng không phải dạng vừa đâu, mới lên cao thiên không bao lâu mà đã phát triển đến vậy rồi, mi làm ta xúc động quá, mà thử kể lại mọi việc trước kia cho ta nghe đi.”

Lâu ngày gặp người thân, nghe được Vô Địch hỏi vậy thì Xuân Đức bắt đầu kể từ lúc còn chưa tiến vào cao thiên, hắn nói rất chi tiết về việc bị một cái móng vuốt đập trúng tí nữa đi đời nhà ma.

Sau đó lại kể tới hắn gặp được Sói Mập ở hoang mạc, gặp được hai cô gái tốt bụng, rồi lại kể đến cuộc sống tại Long Nham Thành. Tiếp đó lại kể về cuộc sống ở Bàn Long Thánh Địa… Xuân Đức có thể nói nhớ được cái gì thì hắn liền kể cái đó cho Vô Địch nghe.

Vô Địch nghe hắn kể chuyện thì cũng không có lên tiếng mà chỉ lặng yên lắng nghe. Vì Xuân Đức kể quá chi tiết nên khi hắn kể hết câu chuyện của mình trong mấy năm gần đây cho Vô Địch nghe thì cũng đã hết một ngày.

Vô Địch sau khi nghe xong thì cười nói :

“ Không ngờ trong mấy năm này mi lại ăn nhiều đau khổ như vậy hắc hắc. May mà vẫn còn sống đến bây giờ. Thở dài, mi ở bên ngoài ăn đau khổ, ta ở bên trong cũng chẳng sung sướng gì.”

Xuân Đức ngạc nhiên hỏi :

“ Lại chém, lão ở bên trong chỉ ăn với ngủ cho mập làm gì chán. Ta mà được như vậy thì chẳng còn cầu mong gì hơn.”

Vô Địch nghe xong thì liền chửi :

“ Mẹ kiếp .Mi nghe câu người đi ra đường không lo, người ở nhà lo lắng chưa. Đậu đen chứ, ta ở trong đó ngày nào mà không lo cho mi với Vũ Y ở ngoài này. Móa, nói lại bảo ta độc mồm độc miệng, mi ở ngoài này treo rồi thì ta cũng treo luôn, mà mi lúc lên trên này là dạng gì thực lực, đậu đen.”

“ Tính mạng luôn luôn bị đe dọa mi nói xem ta sống có sung sướng không. Không nói thì thôi, nói lại thấy tức. Mi cứ thứ sống như ta đi rồi biết. Khốn kiếp.”

Bị Vô Địch tổng sỉ vả cho một trận thì Xuân Đức liền chỉ biết cười, hắn có phần hối lỗi nói :

“ Cũng phải ha. Tội lão kinh.”

[ Tác: Tìm không thấy từ thích hợp xưng hô, do quan hệ của Xuân Đức cùng Vô Địch đã rất mất thiết nên mấy từ ta-ngươi cảm thấy xa lạ quá, vì vậy chuẩn qua ông bạn, lão, ta-mi cho nó gần gũi. Mọi người cố gắng làm quen.]