Chương 1112: ꧁༺ Nhiệm Vụ Số 4 - Ngàn Cân Treo Sợi Tóc.༻꧂

Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻

Nhìn thấy Bóng Ảnh tiêu tán thì Xuân Đức chỉ là hơi nhíu mày, ánh mắt hắn lúc này rất lạnh, rất lạnh, lạnh đến như có thể đóng băng mọi thứ. Nhìn Hắc Mộc Linh, Xuân Đức trầm giọng nói.

“ Một con thụ tinh vậy mà làm ta ra nông nổi này. Ngươi rất khá. Nhưng bây giờ thì chết đi.”

Xuân Đức cắn chữ chết được đến rất nặng, ngay khi hắn vừa dứt lời thì cả chín con Độc Long đồng thời há miệng, ở trước miệng mỗi con độc long hình thành một quả cầu ánh sáng cực lớn.

“Chíu chíu…”

Sau ba giây từ những quả cầu ánh sáng kia đồng thời phóng ra một luồng sáng bích lục, luồng sáng kia mang theo sức mạnh khó lòng tưởng tượng.

Vô số cành cây đang đánh tới chín con Độc Long vị luồng sáng này bắn chúng thì liền bị phân hủy thành nước đen sau đó rơi trên mặt đất, chín luồng sáng trong chớp mắt liền bắn đến trên thân Hắc Mộc Linh.

Ngay vào lúc này Hắc Mộc Linh lại gào lên, toàn thân nó xuất hiện một tầng hắc quang ngăn trở chín luồng ánh sáng bích lục nhưng không bao lâu thì liền bị chín luồng ánh sáng bích lục kia ăn mòn không còn.

Không còn hắc quang hộ thể, chín luồng sáng bắn lên thân thể của Hắc Mộc Linh, ngay lập tức Hắc Mộc Linh liền gào lên bi thương.

“ A a a a a a. Đáng chết… Đáng chết….”

“ Ngươi đáng chết… Vốn dĩ ta chỉ cần vượt qua lần này thì sẽ thoát ra khỏi nơi đây nhưng người lại phá hủy ước vọng của ta. Ngươi đáng chết. Ngươi đáng chết.”

Hắc Mộc Linh vừa gào rú, vừa điên cuồng nguyền rủa Xuân Đức. Xuân Đức nhìn Hắc Mộc Linh đang bị phân giải thì cười lạnh:

“ Ta đáng chết nhưng không chết là được. Hừ. Còn cái thứ như ngươi đáng lý bớt sống đi cho đời bớt rối. Ngươi sống đến giờ cũng là được ông trời chiếu cố rồi, bay giờ để ta tiễn người đoàn đường cuối, đùng có chống lại làm gì. Chúc ngươi ra đi thanh thản.”

“ Bạo.”

“ Bạo.”

Xuân Đức vựa nói “ Bạo” thì Hắc Mộc Linh bên kia cũng đồng thời nói y hệt hắn.

Cùng lúc đó lấy Hắc Mộc Linh làm trung tâm, một cột sáng năng lượng màu đen phóng thẳng lên trời nhưng ngay sau đó lại biến mất, tất cả năng lượng tích tụ lại một điểm nhưng sau một khắc sau thì tất cả năng lượng tích tụ kia đồng thời bộc phát.

Một luồng năng lượng màu đen khổng lồ bộc phát quét sạch mọi thứ, chôn vùi tất cả, nó đi tới đâu mọi thứ đều bị hủy diệt không còn. Duy chỉ có chín con Độc Long là không bị sao cả, bọn nó lúc này chuyển qua hư hóa trạng thái miễn dịch tất cả sát thương.

Nhưng Xuân Đức lại không làm được như vậy, mặc dù có được Long Sát cùng Nguyên ma che chắn nhưng lúc luồng năng lượng kia gần đến nơi thì Xuân Đức liền cảm thấy không có khả năng chống đỡ.

Trong mắt hắn lúc này lóe lên một tia sáng kì dị, hắn lúc này không có triệu hồi ra bất kỳ bảo vật nào ngược lại còn ẩn giấu bọn chúng vào sâu bên trong thế giới linh hồn.

Trước cơn bão năng lượng màu đen kia, Xuân Đức chẳng khác gì bọt biển, vừa bị quét chúng liền tan nát.

Ngay khi Xuân Đức vừa tan biến thì thì chín con Độc Long liền gầm lên một tiếng không cam lòng sau đó liền tan biến đi mất.

---o0o---

Đang theo dõi diễn biến nơi đây mấy tên khí linh của Thần Võ Nguyên Tháp nhìn thấy một màn như vậy thì không khỏi cả kinh, Cửu Đầu Hoàng Kim Xà lúc này khó hiểu nói :

“ Tiểu tử kia chết rồi. Cứ như vậy liền đã chết rồi. Đến lúc chết cũng không có quay về bản thể của hắn, vì sao vậy. Ta nghĩ nếu như hắn quay về bản thể thì hẳn vẫn có thể sống mới phải, vì sao hắn không làm như vậy?”

Nghe được Cửu Đầu Hoàng Kim Xà nói thì con Cửu Đầu Hắc Kim Xà nói :

“ Tiếp tục theo dõi đừng hỏi nhiều, hai người các ngươi không thấy trước khi bị thổi tan thành cát bụi thì tên kia rất bình thản sao. Nếu như Địa Ngục Thiên Long mà dễ giết như vậy thì cũng đã không còn tồn tại đến giờ.”

Cửu Đầu Hoàng Kim Xà nói :

“ Nhưng mà chúng ta đều thấy tên kia bị hủy diệt rồi mà, hắn làm sao còn có thể sống được chứ.”

……

Phía dưới nơi đấu trường cổ.

Sau khi đợt sóng năng lượng quang đi, mọi thứ đều lắng xuống thì một âm thanh cuồng tiếu vang lên :

“ Ta vẫn sống, haha, ta làm sao có thể chết được. Không ai có thể đánh bại được ta. Ngày ta thoát khỏi nơi quỷ quái này cuối cùng cũng đã tới.”

Tại nơi Hắc Mộc Linh trước kia, lúc này đây đang xuất hiện một cái cây nhỏ, tiếng cười cuồng ngạo kia cũng là được phát ra từ nó.

Có điều, ngay lúc nó đang cười lớn thì dị biến phát sinh. Vô số tinh hoa thiên địa nơi đây bị một loại sức mạnh kỳ bí hấp thu đi, 108 pho tượng đang đứng xung quanh đấu trường cũng bị lực lượng kia hấp rút đi năng lượng ở bên trong.

Trong nháy mắt 108 pho tượng sụp đổ, hóa thành một đống cát. Cùng lúc đó tại nơi trước kia Xuân Đức chết đi, một cái bia mộ cao 20 mét xuất hiện. Bia mộ kia nhanh chóng hấp thu tất cả tinh hoa thiên địa nơi đây, càng hấp thu nhiều tinh hoa thiên địa thì bia mộ càng sáng lên, ngay khi hấp thu đến cực hạn thì tiếp sau đó một cột ánh sáng màu đen từ bia mộ chiếu thẳng lên trời.

Ngay khi cột sáng đen kia chiếu lên bầu trời thì ba khí linh của Thần Võ Nguyên Tháp liền cảm thấy không ổn.

Cửu Đầu Hoàng Kim Xà liền nói :

“ Vì sao ta cảm thấy rất bất an.”

Ngay khi Cửu Đầu Hoàng Kim Xà vừa nói xong thì một tia sét từ thiên ngoại, vượt qua hư không, xuyên qua vách ngăn của Trúc Mộng Lam Viên, vượt qua phòng ngự của Thần Võ Nguyên Tháp đánh thẳng lên tâm bịa mộ cao mấy chục mét kia.

“ Uỳnh…”

Bia mộ bị tia sét từ thiên ngoại kia đánh lên phía trên thì lập tức rạn nứt, vô số vết nứt chằng chịt xuất hiện.

“ Ầm ầm…”

Tiếp sau đó cả bia mộ ầm ầm đổ nát. Cũng ngay vào lúc này một thiếu niên bộ dạng 15-16 tuổi xuất hiện. Thiếu niên kia vừa hiện ra thì lại có một cột sáng màu đen từ trên trời chiếu thẳng xuống người hắn. Trong giây lát khí tức của hắn gia tăng mãnh liệt. Mới đầu chỉ là phàm nhân nhưng sau một cái hô hấp thì liền đã là Tinh Vương Tiên Cảnh cường giả.

Người thiếu niên này không ai khác chính là Xuân Đức sau khi trọng sinh, đây cũng là lần đầu tiên hắn bị chết kể từ lúc tiến lên cao thiên.

Cảm nhận một chút thân thể thì Xuân Đức cau mày nói :

“ Lại nữa rồi, lại quay về hình dạng lúc nhỏ. Thật bực mình.”

Trong lúc Xuân Đức đang thăm dò thân thể thì những kẻ đang quan sát nơi đây đều trợn to mắt ra mà nhìn.

Cửu Đầu Hoàng Kim Xà lắp bắp nói :

“ Tiểu tử kia sống lại rồi, thật sống lại rồi.”

Lần này đến cả Cửu Đầu Hắc Kim Xà cũng phải nói :

“ Mẹ nó tà môn.”

Con Cửu Đầu Xà còn lại cũng nói :

“ Quá tà môn.”

Hắc Mộc Linh sau khi bị bia mộ hấp thu gần hết tinh hoa lúc này chỉ có một hơi tàn, nhìn thấy Xuân Đức xuất hiện, cảm nhận được khí tức địch nhân quen thuộc thì nó không dám tin nói.

“ Không thể nào, vậy mà không chết.”