Chương 1108: ꧁༺ Nhiệm Vụ Số 4 - Boss Hắc Mộc Hiện Thế.༻꧂

Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻

---o0o---

Xuân Đức mới vừa muốn rời đi tìm nơi ở lại qua đêm thì từ bên trên bầu trời lại vang vọng âm thanh của Cửu Đầu Hoàng Kim Xà. Âm thanh kia to rõ vô cùng, dù có ở đâu cũng có thể nghe rõ. Cùng lúc đó cả không gian nơi đây như ngừng lại, cả thiên địa chỉ còn duy nhất một mình âm thanh của Cửu Đầu Hoàng Kim Xà.

“ Tất cả người tham gia nhiệm vụ sinh tử lần này nghe rõ.”

“ Sống sót một tuần bên trong Thập Vạn Đại Sơn hoàn thành.Giết chết ba đại cự đầu của Quỷ Long Nhân hoàn thành. Giai đoạn đầu tiên của nhiệm vụ kết thúc.”
“ Chiến đội giết chết ba đại cự đầu ban thưởng 30 vạn điểm công trạng. Điểm công trạng được phân chia đều cho mọi thành viên,”
“ Người giết chết mỗi một cự đầu nhận được ban thưởng 3 vạn điểm công trạng.”
“ Tất cả những người còn sống sót sau một tuần đều nhận được 500 công trạng.”

“ Mở ra giai đoạn thứ 2 của nhiệm vụ.”

“ Nhiệm vụ đầu tiên đến phía nam Hắc Mộc Lâm đoạt lấy Mộc Lâm Huyễn Thế Đồ. Nhiệm vụ này đã được hoàn thành. Chiến đội hoàn thành nhiệm vụ nhân được 20 vạn điểm công trạng.”

“ Nhiệm vụ tiếp theo tiêu diệt Hắc Mộc Linh, trong 30 phút tất cả những người tham gia nhiệm lần này sẽ được chuyển đến khu vực phong ấn boss Hắc Mộc. Khi boss Hắc Mộc được giải phong ấn nhiệm vụ chính thức bắt đầu. Nhiệm vụ kéo dài 3 ngày, trong ba ngày không thể tiêu diệt Hắc Mộc toàn bộ người tham gia nhiệm vụ sẽ bị mạt sát.”

Âm thanh của Cửu Đầu Hoàng Kim Xà đến đây thì cũng dừng lại, thiên địa lúc này cũng khôi phục bình thường.

Xuân Đức vừa mới nhìn qua Bóng Ảnh đang định nói cái gì đó nhưng không để cho hắn nói chuyện thì quang mang ánh sáng màu vàng từ trên trời phóng xuống bao lấy cả 9 người vào bên trong.

“ Vèo”

Thân ảnh của chín người trong nháy mắt biến mất khỏi nơi đang đứng.

…………

Một khắc sau cả 9 người lại một lần nữa xuất hiện ở một địa phương xa lạ, nơi này mờ mịt không thấy một cái gì cả, tất cả đều là sương mù màu đen.

Nhưng đúng vào lúc này, cái thứ mà Xuân Đức lấy được ở phía nam Hắc Mộc Lâm lúc này bỗng nhiên bay ra ngoài những ký tự cổ trên nó lúc này sáng lên rực rỡ. Ánh sáng kia rực rỡ đến mức đám người Xuân Đức cũng không thể nhìn thẳng.

Đợi đến lúc mọi người mở mắt ra thì mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn, sương mù màu đen lúc này cũng đã biến mất, mọi thứ đều đã có thể quan sát được rõ ràng.

Nhìn xung quanh thì Xuân Đức phát hiện nơi đây giống như một cái đấu trường cổ đại vậy, mặt đất khắp nơi là hài cốt, có hài cốt là của yêu thú, có cái lại là cửa nhân tộc. Bốn phía xung quanh của đấu trường cổ đại này là 108 bức tượng hùng vĩ những bức tượng kia phát ra khí tức vô cùng đáng sợ.

Xuân Đức cảm giác nếu như bản thân mà dám tiến đến phạm vị của mấy bức tượng kia thì liền sẽ gặp phải công kích chí mạng.

Chính giữa đấu trường lúc này đang giam cầm một cái cây, cái cây kia không phải quá lớn, cao cũng khoảng vài trăm mét, toàn thân đen xì như bị sét đánh, trên cây không có bất kỳ một cái lá nào nhưng ở trên thân cây lại có rất nhiều khuôn mặt dữ tợn nhưng khuôn mặt kia mặc dù đang ngủ nhưng vẫn mang lại cảm giác hung bạo.

Cả cái cây bị phong ấn bên trong một cái núi băng khổng lồ, có điều núi băng kia đang dần dần tan ra, với tốc độ tan như thế này thì không đến 3 ngày thì sẽ tan hết.

“ Hắc Mộc chính là thứ này sao? Nhìn cũng không phải rất lợi hại.” Tiêu Phúc quan sát một hồi lâu thì cho ra một cái đánh giá.

Hắn vừa nói ra lời này thì Xuân Đức đã liền nói :

“ Ừm, quả thực không lợi hại gì, vậy cái cây này mấy ngày sau sẽ do Tiêu Phúc ngươi xử lý. Không vấn đề gì chứ?”

Tiêu Phúc nét cười trên mặt thoáng cái bay biến đi đâu mất mà thay vào vẻ mặt buồn hiu, hắn lúc này làm bộ hối lỗi nói :

“ Đội trưởng, ta chỉ là thuận miệng nói đùa một câu thôi. Ta không có ý đó.”

Xuân Đức cũng nhếch môi cười nói :

“ Thì ta cũng chỉ thuận miệng nói đùa với ngươi thôi, cũng không có ý bảo ngươi đi chịu chết. Thôi đừng có mà tào lao nữa, tranh thủ nghỉ ngơi đi, mấy ngày sau kiểu gì cũng có một trận ác chiến.”

Tiêu Phúc lúc này lau lau mồ hôi nói :

“ Đội trưởng ngài cũng đừng có lâu lâu lại nói đùa một lần như vậy, trái tim yếu đuối của ta không chịu nổi như vậy mấy lần đâu.”

Mộng Tước ở bên cạnh lườm hắn một cái nói :

“ Vẫn còn lắm miệng, nhanh nhanh đi trị thương đi, đừng có ở đó mà nhiều lời.”

Thấy hai người lại nháo trò thì Xuân Đức chỉ cười nhạt, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống, hắn đặt Mộng Vân đang hôn mê ở bên cạnh sau đó cũng nhắm mắt lại.

Những người khác thấy vậy thì cũng một vị trí ở gần Xuân Đức ngồi xuống. Về phần Bóng Ảnh cùng với hai người Long Sát và Nguyên Ma thì lúc này đã quay về bên trong Xuân Đức rồi.

Sau khi nhóm người Xuân Đức đã yên yên ổn ổn tĩnh tạo trị thương thì nơi đây mới bắt đầu có truyền tống xuất hiện, vô số cột sáng màu vàng xuất hiện bên trên sân đấu trường nơi đây.

Người nào người nấy vừa hiện ra thì đều nhìn về Hắc Mộc đang bị phong ấn ở giữa sân, sau đó mới nhìn qua vị trí mà sáu người Xuân Đức đang tĩnh tọa trị thương.

Ngay lập tức những người nơi này bắt đầu ồn ào hẳn lên, cả đám không kiêng kỵ gì mà bắt đầu đàm luận về chiến đội của Xuân Đức.

“ Tên kia là trong miệng người nói sát tinh sao? Vì sao ta cảm thấy kẻ này không có gì đáng sợ. Nhìn không khác gì một tên ăn xin cả, ngươi nhìn xem nữ nhân đang nằm bên cạnh hắn, lại nhìn mấy người khác, cả đám bọn chúng hình như đều đang bị thương mà hình như là còn không nhẹ đâu.”

“ Quả thật là đang bị thương.”

“ Ta thấy các ngươi cứ đồn thổi hắn lên quá, bây giờ gặp mặt làm gì giống như trong lời đồn, đúng là một đám thần hồn nát thần tính nói bậy.”

“ Lúc trước ta nói tên này có mang theo bí bảo gì đó nên mới giết được nhiều như vậy Quỷ Long Nhân, nếu hắn mà có thực lực như vậy mấy ngày hôm nay lại chẳng không ngồi yên rồi.”

“ Các ngươi có tin hay không ta lên khiêu chiến hắn mà hắn không dám đáp lại.”

Những lời đàm tiếu thế này liên tục nổi lên khắp nơi nhưng đây chẳng qua là đám người chưa từng gặp mặt Xuân Đức lần chưa từng chứng kiến hắn tàn độc nên mới dám nói như vậy.

Về phần đám người đã từng một lần nhìn thấy Xuân Đức ra tay hoặc ít ra cũng biết hắn là ai thì cả đám không ai nói một lời những người này đứng cùng một chỗ với nhau, đứng cách xa mấy tên không biết sống chết kia ra.

Bạch Sa ở bên trong đội ngũ của bản thân nhìn thấy những kẻ chán sống kia không kiêng dè gì mà bàn tán Xuân Đức thì hắn cười lạnh, nở một nụ cười có phần âm độc hắn nhìn qua mấy đội trưởng khác nói :

“ Các ngươi đoán xem mấy tên miệng tiện kia sống được bao lâu?”

Diệp Trần nhếch môi lên cười nhạt nói :

“ Ta đoán là lúc tên kia mở mắt ra thì đám người kia sẽ ngậm miệng.”

Thiếu nữ có bộ dạng khả ái tên Trúc Dung lúc này lại nói :

“ Ta nghỉ tên kia lúc này sẽ không làm điều ngu ngốc ấy đâu, dù sao bây giờ Hắc Mộc mới là đại địch lớn nhất của chúng ta, theo ta nghĩ cũng ta có thể tìm hắn để liên …”

Nàng còn chưa nói xong thì đã nghe ..

“ Xoẹt… Ầm….”

Một tên đang dương dương đắc ý đàm luận Xuân Đức bỗng nhiên bị một thanh giáo màu đen ngòm xuyên nát đầu chết ngay lập tức.

Cùng lúc này Bóng Ảnh từ bên trong cơ thể Xuân Đức hiện ra, ánh mắt lạnh lẽo cùng khí tức tà ác quét qua khắp những người đang ở nơi đây, ánh mắt hắn đến đâu người ở đó liền run lên.

“ Các ngươi một là chọn câm miệng lại, hai là có thể đi chết được rồi.”

Âm thanh khàn đặc mang theo sát ý vô tận khiến cho ai nghe thấy cũng lông tơ dựng ngược, cả đám lập tức trầm mặc không ai nói một lời.

Thấy đám này cũng đã ngậm miệng không còn kẻ nào dám mở miệng nói chuyện nữa thì Bóng Ảnh một lần nữa quay bên người Xuân Đức.

Bóng Ảnh biến mất, cái khí tức tà ác đến cùng cực kia cũng biến mất, trái tim mọi người nơi đây cũng như được nới lỏng ra.

Trúc Dung lúc này nuốt một ngụm nước miếng sau đó nhỏ giọng nói :

“ Lúc trước xem như ta chưa nói gì cả.”