Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻
Cửu Đầu Hoàng Kim Xà sau khi cười một hồi lâu thì mới chịu rời đi. Cũng ngay khi Cửu Đầu Hoàng Kim Xà biến mất thì dị biến lần nữa phát sinh, khắp cả một phạm vi mấy ngàn dặm lúc trước bị Xuân Đức dùng độc hủy diệt, vô số luồng khí xám nhỏ li ti lúc này hội tụ lại với nhau sau đó bay về phía Xuân Đức đang đứng.
Nói đúng hơn là bay vào trong Thiên Độc Long-Nhẫn ở trên tay hắn, Xuân Đức nhìn thấy cảnh tượng như thế thì cũng không khỏi lấy làm kỳ, có điều hắn cũng không ngăn cản việc Thiên Độc Long-Nhẫn thôn phệ những luồng khí xám kia.
Mỗi khi cắn nuốt được một số lượng nhất định khí xám thì Thiên Độc Long-Nhẫn lại sáng thêm một chút, con rồng nhỏ bên trên chiếc lúc trước chỉ là đồ án lúc này cũng bắt đầu thành hình.
Sau khi đã thôn phệ tất cả khí xám ở nơi đây thì một con rồng bé tí sống động như thật cũng được hình thành. Cùng với đó Xuân Đức cảm thấy Thiên Độc Long- Nhẫn đối với bản thân gia tăng thêm một phần thân thiết.
Nhìn nhìn chiếc nhẫn đang đeo ở ngón áp út, Xuân Đức không khỏi lấy làm kỳ quái nói :
“ Lại còn có thể biến hình nữa à, khá thú vị đấy chứ. Nhìn cũng đẹp lên không ít.”
Có điều đối với hắn thì đẹp xấu cũng chẳng quan trọng, miễn mạnh là được, hữu ích là được, đẹp mà không tác dụng thì hắn liền ném luôn chứ chẳng để làm gì.
Sau khi nhìn qua một lần thì Xuân Đức cũng không có để ý đến Thiên Độc Long- Nhẫn nữa. Nhưng lúc hắn quay lại thì thấy bốn người khác đang dừng ánh mắt như nhìn thấy dụt quan sát hắn.
Xuân Đức thấy vậy thì không khỏi nhướng mày lên, hắn có chút không thích người khác nhìn mình như vậy.
“ Làm sao? Có chuyện gì mà các ngươi lại nhìn ta với ánh mắt như vậy?”
Bốn người khác đang chăm chú nhìn Xuân Đức, nghe hắn nói vậy lại thấy nét không vui của hắn thì cả bốn người ngay lập tức không dám nhìn nữa, cả đám cúi đầu xuống. Không ai dám nói tiếng nào.
Nhưng trong lòng của bọn thì đang nổi lên từng cơn sóng lớn, tuy bọn họ đã nhìn từ đầu đến cuối nhưng cũng khó thể tin vào mắt mình cho đến khi Hồn Linh của Thần Võ Nguyên Tháp thông báo cho bọn biết thì cả đám mới chắc chắn việc lúc trước là sự thật.
Tất cả bọn họ mỗi người đều nhận được 7200 điểm công trạng, bọn họ cũng biết được số lượng Quỷ Long Nhân mà Xuân Đức vừa giết chết, nghe xong số lượng kia cũng khiến cho bọn họ tim gan đều lạnh.
Thấy bốn người đều trầm mặc không nói gì đứng đó thì Xuân Đức không khỏi kì quái, không hiểu cái đám này đang bị sao nữa, nhìn lên bầu trời, thấy trời cũng sắp tối rồi hắn nhìn qua bốn người nói:
“ Được rồi, chúng ta nên rời khỏi nơi đây thôi, không nên chậm trễ nếu mà lại gặp phải mấy ngàn con Quỷ Long Nhân như lúc trước thì ta cũng không có khả năng chống lại đâu.”
Bốn người kia đang cúi đầu nghe được hắn nói thì đều gật đầu :
“ Rõ, đội trưởng.”
Tiếp sau đó 5 người lại một lần nữa lên đường nhưng lần này cũng không phải là đi tìm Hắc Mộc mà là đi tìm nơi ở lại qua đêm.
---o0o---
Trong lúc Xuân Đức đang đi tìm nơi để ở lại qua đêm thì tin tức hắn giết một số lượng cực lớn Quỷ Long Nhân ở nơi đây cũng đã được mọi người biết đến. Không chỉ có đám người tham gia nhiệm vụ sinh tử biết được mà ngay cả đầu lĩnh Quỷ Long Nhân cũng biết rõ.
Lúc này đây ở trong các tổ đội của nhóm người tham gia nhiệm vụ đều đang nhắc đến cùng một cái tên Thiên Chân Vô Tà( cái tên này là do Cửu Đầu Hoàng Kim Xà tự mình đặt thêm cho Xuân Đức. Xuân Đức vốn lấy tên là Vô Tà. )
Tất cả đều đang vô cùng hiếu kỳ Thiên Chân Vô Tà là ai? Có bộ dạng như thế nào? Cảnh giới gì mà lại có thể giết được nhiều như vậy Quỷ Long Nhân. Là dùng thực lực chân chính đánh giết hay là dùng bảo vật mạnh mẽ đánh giết.
Đó là những người chưa từng gặp qua Xuân Đức thì hiếu kỳ như vậy, còn những người đã từng gặp qua hắn thì sắc mặt cả đám lúc này đang khó coi vô cùng. Không những khó coi mà còn xen lẫn sự sợ hãi khó thể che giấu.
….
Tại bên trong một cái hang sâu. Đám người lúc trước từng là đồng bạn của Xuân Đức lúc này đang ở đây. Nhưng vào lúc này, sắc mặt của những kia đều không tốt, tất cả đều trầm mặc.
Ngay vào lúc yên tĩnh như vậy, một người đứng dậy nhìn qua tất cả mọi người nói :
“ Mọi người, bây giờ chúng ta nên làm cái gì ? Cứ trầm mặc như vậy cũng không phải là biện pháp.”
Ngồi cách đó không xa, thanh niên Bạch Sa cau mày nói :
“ Diệp Trần, có gì thì cứ nói thẳng ra đi. Không cần vòng vo tam quốc.”
Diệp Trần nghe vậy thì nhún vai nói :
“ Ta cũng không có biện pháp gì, chẳng qua là muốn nghe suy nghĩ của từng người sau đó quyết định phương án tiếp theo. Chứ ngồi không thế này thì có giải quyết được gì.”
Bạch Sa thấy tên này giỏi đưa đẩy như vậy thì cười nhạt nói :
“ Sự thật bày ra trước mắt còn cần phải suy nghĩ sao. Tất cả chúng ta lúc đầu đều đã không chọn hắn bây giờ còn có thể quay lại được sao, đến gặp hắn còn không phải bị hắn một bàn tay chụp chết, hắn có thể giết một lúc nhiều như vậy Quỷ Long Nhân thì giết tất cả chúng ta cũng không thành vấn đề.”
“ Các ngươi còn nhớ lúc trước sao? Khi hắn vừa hiện ra không nói một lời liền đã giết người, ta đoàn lúc đó hắn không có quá nhiều điểm công trạng nên chỉ giết một người để đe dọa đám chúng ta nhưng bây giờ thì khác, với lượng điểm công trạng hiện có hắn có thể hết tất cả chúng ta mà không cần suy nghĩ. Lại nói, các ngươi thấy hắn là người hiền lành sao? Thấy hắn là kẻ đáng tin sao? Thấy hắn là người dễ dàng tha thứ cho người khác sao?”
“ Hừ. Bây giờ đến gặp hắn muốn đầu nhập vào hắn còn không phải tự tìm cái chết. Kẻ nào muốn chết cứ tự đi một mình, ta không phụng bồi.”
Nói xong thì Bạch Sa liền không có tiếp tục nói nữa mà lặng yên quan sát nét mặt của những người khác.
Những người khác nghe hắn nói vậy thì đầu cúi đầu suy tư, sắc mặt người nào người nấy đều vô cùng nặng nề.
Được một lúc thì có một thiếu nữ phấn điêu ngọc mài đứng dậy nói :
“ Điều Bạch Sa đạo hữu nói không sai, người kia cũng không phải là kẻ lòng dạ rộng lượng gì, giết người như ngóe, khát máu thành tính. Nếu bây giờ đến gặp hắn quả thực không khác gì tự tìm đường chết.”
“ Các vị cứ nghĩ xem, chúng ta những người không làm gì mà lại nhận được hai thành từ hắn, mỗi người đều nhận được 7200 điểm công trạng. Mọi người nghĩ hắn sẽ cam lòng sao? Chắc chắn sẽ không. Ta lúc này đang có một suy nghĩ đang sợ không biết có nên nói ra hay không?”
Nói đến đây thì thiếu nữ này lại không có tiếp tục nói nữa mà nhìn mọi người ở đây.
Thấy đang tới chỗ mấu chốt mà thiếu nữ lại không nói tiếp thì một đại hán khôi ngô lúc này cau mày hỏi :
“ Trúc Dung tiên tử có gì xin hãy nói ra cho mọi người cùng nghe.”
Bạch Sa lúc này cũng góp lời :
“ Đổng huynh nói đúng, Trúc Dung tiên tử có gì xin hãy nói ra để mọi người cùng nghe.”
Những người khác lúc này cũng gật gật đầu đồng ý, tỏ vẻ Trúc Dung cứ việc nói ra, sẽ không có người nào trách nàng.
Thấy vậy thì Trúc Dung hít một hơi sâu tiếp tục nói:
“ Bây giờ tất cả chúng ta đang ở trong tình trạng vô cùng nguy hiểm, mọi có nghĩ đến tên kia sẽ đi tìm và giết chết tất cả chúng ta hay không?”
Nàng vừa nói ra lời này thì một thiếu nữ khác liền phản đối nói :
“ Không có khả năng, vì sao hắn lại làm như vậy. Hắn làm như vậy cũng sẽ không được cái gì.”
Trúc Dung cũng không vì bị cắt ngang mà tức giận, nàng từ tốn giải thích:
“ Chúng ta không phải người của hắn mà lại được hưởng lợi từ hắn, điều này sẽ
khiến hắn rất tức giận. Sau này chắc chắn sẽ còn giết được nhiều địch nhân hơn
kiếm được càng nhiều hơn điểm công trạng. Đến lúc đó 2 thành mà hắn kiếm được
lại phải phân ra cho chúng ta.
Nhưng nếu như hắn giết tất cả mọi người thì cũng chỉ mất chưa đến 10 vạn điểm
công trạng, tuy đây là một con số lớn với chúng ta nhưng đối với hắn lại không
tính là gì. Giết hết chúng ta xong thì sau này hắn sẽ không phải phân điểm
công trạng cho bất kì người nào cả. Nói như vậy hẳn mọi người cũng đã hiểu rõ
ràng hết rồi chứ”
Tất cả người ở đây đều là tinh anh của các đại thế lực, Trúc Dung đã nói rõ như ban ngày rồi thì làm sao những người nơi đây lại không hiểu. Cũng bởi vì hiểu nên cả đám lại lần nữa lâm vào trầm mặc.