Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻
---o0o---
Sau khi mua được cái nhẫn Thiên Độc Long, tiếp sau đó Xuân Đức liền bắt đầu dùng gần như toàn bộ điểm công trạng để quán chú lực lượng linh hồn. Sau đó hắn còn mua một ít quà cho đám tiểu khí linh.
Sau khi tiêu pha một phen thì Xuân Đức chỉ còn vẻn vẹn đúng 3000 điểm công trạng. Ba ngàn điểm công trạng này là hắn dự phòng trường hợp phải giết đội viên nhóm cần dùng.
Bởi vì mua xong cái nhẫn cùng với mấy món quà nhỏ cho đám tiểu khí linh thì hắn cũng chẳng còn bao nhiêu điểm công trạng, vì vậy lực lượng linh hồn hắn quán chú cũng không phải quá lớn, lực lượng quán chú chỉ giúp hắn tăng cường độ linh hồn từ Tinh Vương Cảnh trung kỳ lên Tinh Vương Tiên Cảnh trung kỳ viên mãn mà thôi.
Sau khi đã trao đổi hoàn tất, quán chú lực lượng cũng xong thì thời gian cũng vừa đủ. Hắn lập tức lại truyền tống trở về không gian chờ tại tầng 4.
…….
Quang mang lóe lên hắn lại quay về vị trí lúc trước, khi vừa xuất hiện thì hắn liền thấy một đám người đang vây quanh bản thân, nói đúng ra là vây quanh hai người Mộng Vân, Mộng Tước nhưng hắn bỗng nhiên xuất hiện.
Cũng không biết có phải là do Xuân Đức vừa bị Cửu Đầu Hoàng Kim Xà lừa gạt mua cái nhân nên trong lòng nộ khí tích đầy, vừa xuất hiện nhìn thấy đám người đang áp sát lại gần thì hắn liền dùng Quỷ Kiếm chém về phía một tên gần nhất.
“ Phúc.”
Tên kia ngay lập tức bị chia làm 2, hai nửa thi thể văng ra hai bên, máu tươi nội tảng bay tán loạn. Cùng lúc đó âm thanh của Cửu Đầu Hoàng Kim Xà vang lên trong đầu hắn.
“ Tiểu tử, giết người vô cớ trừ 1000 điểm công trạng.”
Xuân Đức cũng không có để ý đến lời nói của Cửu Đầu Hoàng Kim Xà mà nhìn về phía đám người hỏi:
“ Trong số các ngươi kẻ nào muốn chết nữa.”
Nghe được Xuân Đức hỏi thì cả đám người lúc này mới phản ứng lại, cả đám lúc này dùng ánh mắt kinh sợ nhìn Xuân Đức, sau đó nhanh chóng lui về phía sau.
Lúc này đây Mộng Vân cũng hoàn hồn nhìn hai nửa thi thể trên mặt đất thì nàng cảm thấy mộng bức. Nhìn Xuân Đức nàng hỏi:
“ Vì sao lại giết hắn?”
Xuân Đức quay lại nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Mộng Vân thì cảm thấy hình như có gì sai sai, hắn lúc này cũng kinh ngạc không kém hỏi:
“ Không phải những kẻ này định gây bất lợi cho hai người các ngươi sao?”
Mộng Vân lắc đầu nói:
“ Không phải, là chúng ta đang thương thảo cách vượt qua nhiệm vụ sắp tới.”
“ Ách” Xuân Đức nghe vậy thì hết biết nói cái gì cho phải, hắn vốn nghĩ đám người kia đang làm khó hai người Mộng Tước cùng Mộng Vân nên ra tay giết chết một, cốt yếu là để giết gà dọa khỉ mà thôi.
Hắn lúc này thu lại Quỷ Kiếm, sát khí cũng tản đi, nở nụ cười ôn hòa nhìn về phía đám người đang đứng cách đó xa xa nói :
“ Chỉ là một chút hiểu lầm mà thôi, không có gì, không có gì. Ta chỉ có một chút nhầm lẫn mà thôi.”
Đám người nhìn hai nửa thi thể trên mặt đất lại nhìn vẻ mặt vô tội của Xuân Đức thì không khỏi nuốt nước miếng. Cả đám không tự chủ lại lùi về sau. Sau đó tất cả đều đi qua một bên, dành lại nữa không gian nơi đây cho ba người Xuân Đức.
Xuân Đức lúc này cảm thấy bản thân rất vô tội, hắn thầm nghĩ “ đám người này bàn bạc thì không đi ra giữa mà đứng, đã vậy mặt tên nào tên nấy đều âm trầm như nước, hỏi sao không khiến người ta hiểu lầm cho được.”
Thấy mọi người ai cũng xa lánh mình thì Xuân Đức nhún nhún vai sau đó lại ngồi dựa tường, nhìn Mộng Vân hắn hỏi:
“ Trong lúc ta rời đi thì đã có thông báo về nhiệm vụ tiếp theo rồi sao? Nhiệm vụ lần này là gì nói ta nghe một chút.”
Mộng Vân lúc này cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, bắt đầu giảng giải về nhiệm vụ lần này.
“ Nhiệm vụ lần này có tên là Thập Vạn Đại Sơn. Quy định cũng giống như lần trước, tất cả mọi người ở nơi đây sẽ hình thành tổ đội để vượt qua nhiệm vụ. Nghiêm cấm hành vi giết hại đồng đội dưới mọi hình thức.Nếu cố tình giết hại sẽ bị phạt một ngàn điểm công trạng.”
“ Nhiệm vụ lần này là một nhiệm vụ cỡ trung nên số người tham gia sẽ nhiều hơn mấy lần trước rất nhiều, theo như tư liệu của ta có được thì mỗi lần nhiệm vũ cở trung thế này sẽ có 5 đội ngũ cùng tham gia.”
“ Theo như tư liệu ít ỏi mà ta biết được thì nhiệm vụ này có bốn ải, mỗi ải độ khó sẽ tăng dần, ta chỉ nắm giữ tư liệu của hai ải đầu, về phần hai ải sau thì ta không biết.”
Ngay vào lúc Mộng Vân đang giải thích cho Xuân Đức thì cái xác của kẻ xui xẻo vừa bị Xuân Đức giết chết liền biến mất. Cùng lúc đó một cột sáng truyền tống xuất hiện.
Quang mang ánh sáng truyền tống tản đi, một thanh niên bạch y xuất hiện, tay cầm quạt ngọc, trên mặt luôn treo một nụ cười tiêu sái, khi hắn vừa xuất hiện liền nhìn thấy tình cảnh quái dị nơi đây.
Gần như tất cả mọi người đều đang tụ tập lại với nhau, tất cả bọn họ đều dùng ánh mắt xa lánh nhìn về phía người còn lại của nơi đây. Nhìn thấy một màn quái dị như vậy thì tên thanh niên bạch y khẽ cau mày.
Sau khi đánh giá hai bên một lượt thì hắn quyết định theo số đông, lúc này đây hắn hướng về phía đông đảo mọi người chắp tay ôm quyền nói:
“ Tại hạ Quyên Bạch lần đầu gặp gỡ mọi người, mong rằng sau này chúng ta sẽ là chiến hữu tốt của nhau.”
Vốn dĩ cứ tưởng rằng, sau khi bản thân ân cần chào hỏi thì sẽ được đông đảo mọi người đón tiếp hoặc ít ra cũng là một vài người. Nhưng lúc này đây lại không có ai để ý đến hắn cả, tất cả mọi người lúc này đều vẫn nhìn về phía ba người ở bên kia.
Quyên Bạch thấy thế thì cảm thấy vô cùng quái dị, lúc này hắn tiến đến gần một thanh niên có bộ dạng cũng thư sinh như hắn nhỏ giọng hỏi:
“ Huynh đệ, nơi đây có chuyện gì vậy, ta vừa mới đến còn chưa biết gì mong được đạo hữu chỉ giáo cho.”
Lần này may mắn cho Quyên Bạch là hắn không có bị ăn bơ nữa, lần này người thanh niên thư sinh kia lúc này nhỏ giọng nói:
“ Nhìn thấy người mặc áo lông thú màu đen đang ngồi giữa hai nữ tử phía trước không?”
Quyên Bạch gật đầu nói :
“ Có nhìn thấy, người kia làm sao vậy đạo hữu, ta thấy hắn cũng không được mạnh mẽ cho lắm, hẳn là tu vi không cao nên mới cần hai nữ nhân ở bên cạnh như vậy.”
Quyên Bạch ngay lập tức cho Xuân Đức một cái đánh giá, trong giọng nói còn xen lẫn một chút xem thường, có lẽ tên này cảm nhận được ba động linh áp của Xuân Đức chỉ vừa mới là Tinh Vương Tiên Cảnh.
Quyên Bạch vừa nói ra lời này thì những người xung quanh lập tức phản ứng lại hắn, lúc này cả đám đều dùng ánh mắt như nhìn thằng ngu nhìn Quyên Bạch. Có người còn trực tiếp nhổ bãi nước miếng rồi nói :
“ Tự nhìn lại bản thân đi rồi hãy nói, thứ đồ không biết sống chết là gì.”
Bỗng dưng bị người chửi mà không rõ nguyên do thì Quyên Bạch trong lòng liền nổi lên một cổ lửa giận nhưng lúc này thanh niên thư sinh bên cạnh lại kéo lại hắn lại nhỏ giọng nói:
“ Đạo hữu đừng nóng giận, nghe ta nói. Người mặc áo lông màu đen kia không giống như bề ngoài của hắn đấu, tên kia chính là một tên hung thần đấy, cách đây không lâu hắn vừa giết chết một người. Vì vậy sau này tốt nhất tránh xa tên đó ra. Ở nơi này không có bất kì người nào là đối thủ của hắn.”
Quyên Bạch nghe vậy thì cả kinh, lúc này hắn cũng hiểu vì sao mình lại được truyền tống đến đây, cũng hiểu vì sao những người khác lại có thái độ như vậy rồi. Hắn lúc này có chút chột dạ nhìn sang Xuân Đức, không biết là mấy lời nói lúc trước có chọc giận tên sát tinh này hay không.
Thấy Xuân Đức dường như chẳng buồn quan tâm đến bên này thì hắn cũng an tâm. Sau đó hắn quay lại truyền âm cho tên thư sinh hỏi:
“ Đạo hữu, tên kia hung tàn như vậy vì sao mọi người không liên thủ diệt trừ hắn.”
Tên thư sinh nghe được truyền âm của Quyên Bạch thì sắc mặt khẽ biến, hắn lúc này cũng truyền âm lại:
“ Tên kia cực kỳ đáng sợ, nơi đây có vài đạo hữu đã từng thấy hắn ra tay, nghe nói lúc ở bên ngoài hắn một mình giết cho cả mấy ngàn thiên kiêu các châu phải bỏ chạy vào trong Thần Võ Nguyên Tháp đấy.”
Quyên Bạch nghe vậy cũng cả kinh.
“ Đáng sợ như vậy, hắn là ai?”