Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻
---o0o---
Sau khi đã thu xong những vật mà mình cần thì Xuân Đức liền trở về động phủ nơi đám người Mộng Vân đang ở.
Lúc hắn quay trở về thì cũng không chào hỏi ai cả mà ngay lập tức quay về nơi ở riêng của bản thân.
……
Thời gian dần trôi. Mới không bao lâu thì trời đã bắt đầu nhá nhem tối, gió tuyết vẫn thổi vù vù, lớp băng lúc trước mỗi lúc một dày thêm. Bây giờ lớp băng trên mặt đất có nơi đã dày đến 3 mét rồi.
Ở bên trong động phủ. Tại nơi ở riêng của Xuân Đức, lúc này đây Xuân Đức đang làm một chút thí nghiệm nho nhỏ với chính bản thân.
Sau khi sử dựng hệ thống phụ trợ phân biệt ra mấy cái viên tròn tròn màu lam cùng màu xanh lục kia là cái gì thì Xuân Đức liền có một ý tưởng. Nếu như bản thân ăn thứ này liệu có thay đổi theo chiều hướng tích cực giống như Quỷ Kiếm hay không.
Nghỉ thì nghĩ như vậy nhưng Xuân Đức cũng không có dám một lúc nuốt nhiều, hắn nghiền nát một viên “ bích lục băng tinh” ra thành bột mịn sau đó khẽ liếm ăn một ít.
Vừa thử nếm một ít bột phấn của “ bích lục băng tinh ” Xuân Đức liền nhắm tịt hai mắt lại, cổ hắn rụt lại, lưỡi lè ra.
“ Úi chu cha, cái này là cái gì mà chua ghê vậy.”
Vừa nói Xuân Đức còn liên tục rùng mình mấy cái, hắn không phải nói điêu chứ cái thứ bột mà hắn vừa nếm thử chua kinh khủng khiếp. Nó còn hơn việc uống nước chanh không đường nhiều.
Tiếp sau đó hắn lại thử nếm bột phần nghiền từ “ lam sắc băng tinh” nhưng mà vị đạo của thứ bột phấn kia cũng chẳng khá hơn chút gì. Nó mặn chát.
Sau khi nếm thử hai cả hai loại “ bích lục băng tinh” cùng “ lam sắc băng tinh” thì Xuân Đức liền từ bỏ việc hấp thu năng lượng từ hai loại đồ vật trân quý này, hắn cảm thấy vẫn cứ để Quỷ Kiếm hấp thụ mới là tốt nhất, còn hắn thì miễn đi.
Không còn việc gì để làm, lúc này đây Xuân Đức lại bắt đầu tu luyện “ Thanh Tâm Quyết” dạo này hắn thường xuyên giết chóc khiến cho tâm tình có phần bất ổn, bản tính hung tàn khát máu lúc nào cũng trực chờ bộc phát.
Xuân Đức cũng không muốn nhìn thấy cảnh, hắn không thể khống chế được bản tâm, mà biến về bản thể sau đó tàn sát chúng sinh, để rồi chẳng được gì mà hắn lại bị thương.
---o0o---
Thời gian từ từ đi qua, không qua bao lâu thì đã sắp tới thời gian “ Nữ Hoàng Băng Tuyết” xuất hiện.
Cũng không cần người nào nhắc nhở, lúc này đây Xuân Đức tự kết thúc công việc tu luyện của bản thân sau đó đứng dậy đi ra bên ngoài. Khi hắn ra bên ngoài đã thấy bốn người khác đã chuẩn bị xong đang đợi hắn ở bên ngoài cửa động.
Nhìn qua bốn người, Xuân Đức nhẹ gật đầu nói :
“ Đi thôi.”
Nói xong thì hắn dẫn đầu mọi người bay ra bên ngoài. Những người khác lúc này cũng theo ngay phía sau Xuân Đức đi lên mặt đất.
Xuân Đức vừa đi ra bên ngoài này bị gió lạnh thổi qua cũng không khỏi run nhè nhẹ.Hắn nhìn lên bầu trời, nhìn thấy bầu trời bây giờ đã tối đen như mực, không trăng không sao, chỉ có những đám mây đen giăng kín bầu trời, mặt đất thì đã bị tuyết trắng xóa bao phủ, cuồng phong liên tục gào thét thổi qua mang theo những bông tuyết cùng với cái giá lạnh thấu xương.
Theo bản năng như lúc hắn còn là phàm nhân,hắn xoa xoa tay sau đó hà hơi vào bên trong để cảm giác ấm hơn. Nhưng nhớ đến mình bây giờ cũng không phải là một phàm nhân nửa mà đã là một tu sĩ thì hắn liền dừng cái hành động ngốc nghếch đó lại.
Hắn quay lại nhìn qua Mộng Vân nói :
“ Sắp đến thời gian thứ kia xuất hiện chưa ?”
Mộng Vân lúc này lấy ra một cái mặt kính hồng sắc, sau khi nhìn một lát thì nói :
“ Rất nhanh sẽ xuất hiện. Phương hướng thứ kia xuất hiện rất có thể ở phía đông bắc ngay ở trên biển.”
Xuân Đức nghe xong thì nhẹ gật đầu. Tiếp sau đó hắn cùng với những người khác lựa chọn một vị trí cao nhất trên hòn đảo, sau đó đứng ở nơi đó quan sát.
Lần tham gia nhiệm vụ lần này có 99 người, trong đó đã có 14 người bị Xuân Đức giết khi vừa lên đảo, bây giờ là còn 85 người.
Trong số 85 người thì có 63 người bị hắn hãm hại cho tí nữa phải bỏ lại cái mạng nhỏ. Như vậy lúc này đây chỉ còn có 22 người trong đó tính cả đội ngủ của hắn là có khả năng chiến đấu cùng với “ Nữ Hoàng Băng.”
Nhưng cũng không thể không tính đến việc hai người Tề Hạo cùng Phổ Hoằng chịu bỏ ra dược phẩm trân quý giúp cho những người khác khôi phục lại. Con mồi chỉ có một mà sói thì hàng đàn, tối nay rất có thể lại có thêm một cuộc ác chiến.
Ngay khi Xuân Đức đang nhìn trời suy tư thì tại vùng biển cách đó không xa bắt đầu xuất hiện dị tượng kinh người, thiên địa tiên khí kịch liệt bạo động, một vòng xoáy to lớn bên trên bầu trời xuất hiện, ở bên trong vòng xoáy liên tục có tia sét phóng ra. Cùng lúc đó một luồng ánh sáng màu đỏ như máu từ bên trong vòng xoáy phóng ra ngoài.
Nhìn thấy được dị tượng như vậy thì Xuân Đức cùng bốn người khác đều không khỏi chăm chứ hẳn lên.
Ngay khi luồng ánh sáng màu đỏ chiếu thẳng xuống mặt bên trên biển thì một loại hấp lực đáng sợ được sinh ra, gió tuyết khắp nơi đều bị hút về phía đó, không những gió tuyết mà những con Quỷ Băng cùng với lớp tuyết dày cũng bị hút về phía đó.
Tất cả đều hội tụ về một điểm, thời gian diễn ra điều này rất nhanh, không qua mười cái hô hấp thì mọi thứ liền dừng lại. Cùng lúc đó ở trên mặt biển bên trong luồng ánh sáng huyết sắc một sinh vật mang hình dạng con người được hình thành.
Nó không phải rất cao lớn, chỉ tầm 2 mét, nó không có da thịt mà chỉ có một bộ xương cốt trắng như tuyết, ở bên ngoài bộ xương cốt được mặc lên một bộ đồ màu tuyết trắng cùng với một cái phi phong màu xanh, đầu đội vương miện, tay cầm quyền trượng đầu lâu. Xung quanh nó là gió tuyết quay cuồng.
Nếu như chỉ nhìn bề ngoài mà không nhìn vào mặt của nó thì ai cũng sẽ nghĩ rằng đây là một cô nàng công chúa xinh đẹp.
Ngay khi “ Nữ Hoàng Băng” được sinh ra thì hai đội ngũ khá đông người xuất hiện, một đội ngũ gồm 17 người, đội ngũ còn lại có 13 người.
Thấy có nhiều người như vậy xuất hiện thì Mộng Vân đang đứng ở phía sau Xuân Đức nhẹ hỏi :
“ Chúng ta bây giờ cần phải làm gì ? Có hay không đi ra tranh đoạt cùng với những người kia ?”
Xuân Đức đang nhìn về phía “ Nữ Hoàng Băng” nghe được Mộng Vân hỏi như vậy thì nói :
“ Ngày hôm nay chúng ta sẽ không tham gia tranh đoạt trước tiên quan sát diễn biến đã, chúng ta cần phải hiểu rõ thêm về con quái vật kia. Không hiểu gì về nó mà cứ lao đầu vào thì thuần túy là tìm cái chết. Cứ để đám người kia giúp chúng ta thăm dò đi.”
Xuân Đức miệng thì nói vậy nhưng hắn lại đang bắt đầu ước lượng tương quan lực lượng của song phương. Sau đó suy tính những biện pháp khác nhau. Nếu có thể hắn cũng không ngại giết người đoạt bảo vật.
[Tác: Đi làm về muộn, mệt mỏi, viết chậm, nên ra chương sẽ rất thất thường, mọi người thông cảm. Thôi tác đi ngủ đây.]