Chương 1030: ꧁༺ Vô Đề༻꧂

Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻

Thấy đám người kia chỉ có thể dùng ánh mắt căm tức nhìn mình thì Xuân Đức liền cười cười, hắn vừa rồi cũng chỉ là sính miệng lưỡi nhất thời mà thôi, cảm thấy buồn bực nên hắn chửi vài câu cho đỡ tức chứ thực tế hắn cũng chẳng có ý gì khác. Dù sao mục tiêu của hắn bây giờ là đi tới Thần Võ Nguyên Tháp.

Mà cái nơi hắn đang ở này chắc chắn không phải là Thần Võ Nguyên Tháp rồi, còn vì sao tự dưng hắn lại bị truyền tống ngay vào khu thí luyện thì hắn cũng chịu, chắc là do truyền tống trận pháp thời gian dài không được bảo trì nên xảy ra vấn đề.

Đã xả xong cơn giận, lúc này Xuân Đức cũng không có ý định tiếp tục dừng chân ở nơi đây nữa mà bắt đầu đi tìm lối đi xuống. Đảo mắt nhìn quanh một cái hắn liền đã thấy được lối đi xuống. Đứng từ nơi đây hắn liền có thể thấy được ẩn ẩn trong làn sương mù xung quanh một hàng dài bậc cầu thang đá.

Đã tìm thấy lối đi xuống hắn không có chút do dự liền tiến nhanh đến cầu thang rồi đi xuống, thân ảnh của hắn nhanh chóng biến mất trong làn sương.

Những người khác nhìn thấy hắn vậy mà rời đi thì không khỏi kinh ngạc, lúc này đây mười tên lúc trước bước ra đe dọa Xuân Đức bây giờ lại nhìn nhau một cái, trong mắt cả đám đều hiện lên sát ý, bọn họ gật đầu với nhau một cái sau đó đồng thời bay về phía cầu thang đá.

Thoáng cái thì thân ảnh của mười người cũng đã ẩn vào trong màn sương mù dày đặc xung quanh.

Nhìn mười người đã ẩn vào trong màn sương mù thì lúc này nhiều người bắt đầu bán tán với nhau.

Tên trung niên đại hán lúc trước lớn tiếng chê bai Xuân Đức lúc này nhìn qua đồng bạn cười nói :

“ Thập đại ma tử ra tay thì tên kia chết chắc rồi, có nên đi xem náo nhiệt không ? Xem tên kia chết như thế nào ?”

Đồng bạn của hắn cũng là một trung niên nam tử, người này thân hình tong teo gầy yếu, ánh mắt có phần âm trầm. Nghe được đại hán nói thì liền gật đầu:

“ Ta cũng muốn nhìn xem cái tên kia chết như thế nào, cũng chỉ là một tên trung kỳ mà thôi lại có can đảm trào phúng tất cả mọi người. Hắn quả thực là tự tìm chết.”

Hai người nói với nhau vài câu thì cũng theo sau mười tên Ma Tử gì đó đi xuống. Không những hai người mà rất nhiều người khác cũng đi theo xem, dù sao Xuân Đức lúc trước cũng chọc giận không ít người.

……..

Quay lại với Xuân Đức.

Lúc này đây Xuân Đức đang được một đám mây màu trắng đưa xuống núi, vốn dĩ hắn nghĩ phải tự mình đi bộ xuống nhưng không ngờ lại được một đám mây đưa xuống, trên đường đi xuống thì hắn cũng bắt đầu có cái nhìn toàn cảnh nơi đây.

Cái nơi vừa rồi hắn đứng là trên đỉnh núi chứ không phải là cái chân núi, tại cái đỉnh kia lớn quá khiến cho hắn nhầm lẫn, về phần thân núi thì lớn vô cùng, tuy hắn đứng ở trên cao cũng không thể quan sát được toàn bộ thân núi.

Quanh thân núi có một cái cầu thanh thật dài thật dài, cầu thang kia quấn quanh sườn núi sau, có một đầu từ phía bên dưới đất, đầu còn lại nối liền với đỉnh núi. Trên cầu thang lúc này đang có rất nhiều người đi lên nhưng cứ đi một đoạn thì lại phải dừng lại nghỉ ngơi.

Còn về cảnh sắc xung quanh thì chẳng thấy gì ngoại trừ mấy con tiên hạc ra thì toàn mây trắng. Mà mấy đám mây này cũng rất tà môn, có thể hạn chế hồn niệm vì vậy rất khó quan sát cảnh vật phía bên dưới.
…....

Gần 10 phút sau.

Lúc này đây Xuân Đức đã được đám mây đưa xuống phía dưới mặt đất, mặt đất nơi đây được bao phủ bởi một thảm thực vật dày đặc, nhìn không khác gì rừng rậm, mà có khi là rừng rậm thật cũng nên. Xuân Đức đối với cái này có điều không quá chắc chắn.

Mặc dù đã xuống mặt đất rồi nhưng khắp nơi vẫn bị sương mù dày đặc bao phủ, phạm vi quan sát rất hạn chế.

Nhìn xung quanh một chút, thấy hướng nào cũng giống hướng nào, toàn một màu trắng xóa của sương mù với lấp ló bên trong là cây cối rậm rạp thì Xuân Đức không khỏi buồn bực, hắn hiện tại còn không rõ là mình đang ở chỗ khi ho nào nữa, bây giờ làm sao đi tới Thần Võ Nguyên Tháp cũng là một vấn đề nan giải.

Ngay lúc hắn đang ân hận vì sao lúc nãy không cố gắng dụ dỗ một tên đi ra bên ngoài sau đó khống chế lại biến thành người dẫn đường thì

“ Ào ào ào…”

Liên tiếp có tiếng động lớn vang lên xung quanh hắn, tiếng cây cối đổ gãy làm hắn chú ý. Hắn vừa nhìn lại thì đã nhìn thấy mười tên thanh niên mặt mũi âm trầm đang nhìn hắn.

Những người kia nhanh chóng triển khai thân pháp bao vây lấy Xuân Đức, sau khi đã vây hắn vào trong thì một người cười lạnh nói :

“ Lần này ta nhìn xem ngươi chạy đường nào, nếu ngươi ở trên kia có được Chí Cao Tháp bảo vệ thì còn giữ được cái mạng nhỏ nhưng hết lần này đến lần khác ngươi lại tự tìm đường chết, ta nên nói là ngươi ngu ngốc hay là thần kinh có vấn đề.”

Bị chửi nhưng lần này Xuân Đức cũng không có tức giận, trên mặt hắn xuất hiện nụ cười thật tươi. Hắn liếm môi một cái nói :

“ Đúng là đang buồn ngủ thì gặp chiếu manh. Các ngươi đến cũng thật đúng lúc quá đi. Mà các ngươi cũng vô cùng may mắn đấy, lần trước ta cũng đã tìm ra được liệu lượng độc vừa đủ để hạ gục một tên Tinh Vương Tiên Cảnh hậu kì.Lần này sẽ không có lỡ tay giống lần trước nữa.”

Những kẻ khác lúc này nhìn thấy biểu hiện thong dong của Xuân Đức thì trong lòng không khỏi máy động. Nhưng vào lúc này một người lớn tiếng nói :

“ Hừ. Kẻ này chỉ là đang hư trương thanh thế mà thôi, cùng tiến lên.”

Chín người còn lại nghe vậy thì gật đầu, sau đó thì hung ác đánh về phía Xuân Đức nhưng bọn họ chỉ vừa mới vận chuyển tiên lực thì ngay lập tức phun ra máu tươi.

“ Phụt phụt phụt…”

Liên tiếp là những âm thanh phun máu vang lên, cùng lúc đó cả 10 người đồng thời nằm co quắp trên mặt đất, sắc mặt tím đen, miệng thì há lớn, từ bên trong liên tục có máu đen tràn ra.

Cũng không biết có phải là Xuân Đức cố ý hay không mà trong 10 tên chỉ có 4 tên sống, 6 tên còn lại giật giật được mấy cái thì cứng đơ luôn. Ngay khi Xuân Đức vừa xử lý xong 10 tên thì lại có một đám khác kéo đến. Liên tiếp có những âm thanh xé gió vang lên.