Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻
.---o0o---
Thời gian mới đó lại đã một tháng trôi qua.
Trong một tháng thời gian này cuộc sống của Xuân Đức có phần nhàn tản, buổi sáng thì tập luyện thể dục một chút sau đó thì ăn sáng, đương nhiên trước khi ăn sáng thì hắn cũng đã nhìn xem đàn hung thú của mình đang làm cái gì. Thấy mọi thứ đều ổn thì hắn mới đi ăn sáng.
Sau khi ăn sáng xong thì lại đi ra bên ngoài luyện tập tuyệt kỹ mà hắn sáng tạo ra. Tuy tập mãi mà chẳng thấy có tiến bộ gì nhưng hắn vẫn cứ luyện tập hằng ngày. Tu luyện tuyệt kỹ chán thì hắn lại tập điều khiển bổn nguyên chi lực. Luẩn quẩn một hồi cái lại đến buổi trưa. Sau khi ăn xong cơm chưa thì hắn lại dẫn đàn thú nuôi(hung thú) của mình đi tìm kiếm một vùng đất mới.
Vừa đi tìm vùng đất mới, vừa đi tìm thức ăn cho đám hung thú cũng là vừa tìm hiểu Trúc Mộng Lam Viên, trong tay hắn tuy có 8 phần địa đồ nhưng cũng vô dụng, thiếu mất 4 phần quan trọng nhất khiến cho 8 tấm trong tay hắn có cũng như không.
Về phần 10 người của Băng Thần Cung gì đó, bọn họ đều cũng là lần đầu tiên đi vào trong này nên cũng không giúp ích được gì nhiều cho Xuân Đức. Bọn họ chỉ có thể cung cấp một số thông tin đặc thù mà thôi, còn lại tất cả đều phải dựa vào Xuân Đức tự mình đi tìm hiểu.
Đấy, cuộc sống trong một tháng của hắn chỉ quanh quẩn có mỗi như vậy, sáng nhìn cây nhìn lá, chiều ngồi bờ sông câu cá, tối lại ngẩn người đợi trời sáng, chung quy là " Nhàn".
---o0o---
Ở một nơi khác bên trong Trúc Mộng Lam Viên.
" Ầm ầm ầm..."
Hàng loạt tiếng nổ lớn vang lên, một con tiên thú Tinh Vương Tiên Cảnh trung kì có thân thể to lớn ầm ầm ngã xuống mặt đất. Vây xung quanh thân thể nó là hai mươi mấy người, tất cả đều thanh niên nam nữ trẻ tuổi, trên người bọn họ mặc đồng nhất một loại quần áo. Hiển nhiên những người này đều xuất phát cùng một thế lực.
Nếu mà Xuân Đức ở nơi đây hắn nhất định sẽ nhận ra được một người trong số những người ở đây. Người này cũng là người mà hắn tìm kiếm một thời gian dài mà không thấy Phong Gia thiếu chủ Phong Kiếm. Lúc này Phong Kiếm đã không còn bộ dạng nhát chết như lúc trước nữa, bây giờ hắn đang đứng trong tư thế ngẩng cao đầu.
Tất cả những người xung quanh đều dùng ánh mắt kính sợ nhìn hắn, trong số những người này chỉ một một người là không như vậy, người này là một thanh niên tuấn tú có điều sắc mặt hắn mười phần lạnh lùng, ở gần hắn thì không khác gì ở gần khối băng vậy. Ánh mắt của người này khi nhìn Phong Kiếm thì mang theo vẻ coi thường nhàn nhạt.
Người này chính là nhị công tử Phong Gia, Phong Hàn. Tên này cũng là người thừa kế số 2 cho cái chức vị gia chủ của Phong Gia.
Cảm nhận được ánh mắt của Phong Hàn ,lông mày của Phong Kiếm không tự chủ được nhăn lại, hắn vô cùng không vui nói :
" Phong Hàn, ánh mắt ngươi nhìn ta như vậy là có ý. Ngươi đang xem thường ta sao ? "
Phong Hàn nhìn thấy ánh mắt bất thiện của Phong Kiếm thì lạnh lùng cười.
" Ta không có xem thường ngươi, ngươi không xứng . Kẻ phế vật như ngươi không xứng làm đối thủ của ta, mà tốt nhất ngươi nên lo cho bản thân sau khi rời khỏi nơi đây đi, làm hư đại sự không nói đã vậy còn làm tổn thất 9 vị tộc lão chiến lực viên mãn."
Phong Kiếm nghe Phong Hàn nhắc lại chuyện cũ thì sắc mặt trong nháy mắt âm trầm xuống. Việc kia chính là cơn ác mộng cũng là nỗi sỉ nhục của hắn, vốn nghĩ chỉ là một việc không có gì khó khăn không ngờ hắn lại gặp phải kẻ đáng sợ kia. Lần đó hắn may mắn lắm mới có thể thoát ra khỏi bí địa chạy về gia tộc, trên đường đi vì để áp chế " Chú Linh " một vị tộc lão khác phải hi sinh tính mệnh để giúp hắn.
Khi trở về gia tộc hắn cùng với Phong Hoa cùng một tộc lão khác cũng chỉ còn nửa cái mạng. May mà nhờ vị lão tổ đời thứ nhất mời được thần y bên trong Thăng Tiên Tông đến trị liệu bằng không lúc này hắn cũng chưa chắc có thể đứng ở đây.
Có điều việc hắn mang theo mấy trăm tộc nhân đi đến bí địa chỉ còn có ba người trở về khiến cho cả gia tộc vô cùng phẫn nộ, tuy việc này cũng không phải lỗi của hắn nhưng nhiều kẻ trong gia tộc không hợp với hắn luôn lấy việc này ra đâm chọc hắn.
Vì để tạm lánh phong ba, hắn mới không chờ thương thế khôi phục đã tiến vào bên trong Trúc Mộng Lam Viên. Hắn đi vào trong này cũng là muốn làm nên một điều gì đó lớn lao, để chứng minh cho cả gia tộc biết hắn mới là thiếu chủ của Phong Gia.
Nhìn thấy Phong Kiếm cùng Phong Hàn đang mắt lạnh nhìn nhau thì Phong Hoa ở gần đó vô cùng bất đắc dĩ lên tiếng. Nàng uyển chuyển nói:
" Chúng ta dù sao cũng là người của Phong Gia, lần này đại diện cho Thăng Tiên Tông, đại diện cho Triều Tịch Châu tiến vào nơi đây tranh đoạt cơ duyên. Hai người không thể tạm thời bỏ đi hiềm khích cá nhân, mà hợp tác với nhau sao. Dù sao nói gì thì nói chúng ta đều cùng chung một mục đích khi tiến vào nơi đây."
Những người khác nhìn thấy Phong Hoa lên tiếng khuyên can hai người thì trong lòng bọn họ cũng âm thầm thở ra một hơi, dù sao người ở đây tuy nhiều nhưng có thể lên tiếng lúc này chỉ có Phong Hoa mà thôi.
Hai người Phong Hàn cùng Phong Kiếm đang mắt lạnh nhìn nhau nghe được lời nói của Phong Hoa thì cả hai đều "hừ" lạnh sau đó không ai thèm để ý tới ai nữa.
Phong Hoa thấy vậy thì cũng hết cách, hai người này đều là kẻ tâm cao khí ngạo muốn cho một người nào đó xin lỗi người còn lại là không có khả năng. Nàng làm vậy cũng đã là tận khả năng.
Đúng lúc này ở trên trời cao một tiếng hót vang làm tất cả mọi người nơi đây đều phải ngẩng đầu nhìn lên cao.
Vừa nhìn lên bọn họ liền thấy một con quái ưng 3 đầu to lớn, thân thể của nó bao phủ bên trong một lớp lông màu xám nhạt, 3 cái đầu thì chỉ một đầu là loài chim, còn hai cái đầu khác một cái giống linh cẩu, cái còn lại giống rắn. 6 con mắt của nó đang quan sát hai mươi mấy người phía dưới này. Trong ánh mắt kia hiện lên sự tham lam không hề che giấu.
Ngay lúc không vui lại có một con hung cầm tìm đến, hai người Phong Hàn cùng Phong Kiếm lúc này không hẹn mà cùng ra tay công kích con quái ưng bên trên bầu trời. Hai người đồng thời lấy ra tiên kiếm chém ra một kiếm kinh thiên về phía con quái ưng.
Một kiếm này cả hai người đều ra tay toàn lực, kiếm quang khổng lồ phong tỏa tất cả đường bỏ chạy của con quái ưng. Còn quái ưng kia cũng chỉ có tu vi Tinh Vương Tiên Cảnh sơ kì gặp hai người công kích thì nó hoàn toàn bất lực. Nó muốn né tránh nhưng lại không thể.
" Phập phập.... Quác...Gào gào.."
Hai đạo kiếm quang bá đạo lập tức cắt con quái ưng thành nhiều khúc, máu tươi văng tung tóe hình thành một cơn mưa máu từ trên trời rơi xuống. Nhìn thấy con quái ưng đã bị tiêu diệt thì cả hai người Phong Hàn cùng Phong Kiếm đồng thời làm bộ lạnh nhạt nói.
" Súc sinh thật không biết sống chết là gì."